Đây là một quán cafe chuyên tiếp đãi các khách VIP, những giai điệu tao nhã nhẹ nhàng quanh quẩn trong từng ngóc ngách của quán. Thượng Quan Tuyền lẳng lặng đi đến một chỗ ngồi gần cửa sổ trong góc quán. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt trắng nõn mịn màng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của cô
Lúc này, một cô phục vụ nhẹ nhàng lại gần, khẽ nói với Thượng Quan Tuyền vẫn đang ngơ ngẩn: "Thưa cô, chắc đây là lần đầu tiên cô đến quán cafe của chúng tôi?"
Thượng Quan Tuyền kéo lý trí trở lại, quay đầu nhìn cô phục vụ rồi cười: "Vâng!"
Trước nụ cười tươi như hoa của cô, cô phục vụ giật mình rồi khẽ cười: "Được, vậy mời cô đưa đọc mã số hội viên để chúng tôi tiếp đón".
"Mã số hội viên? Tôi không có...". Thượng Quan Tuyền mờ mịt lắc đầu.
Chuyện này?
Cô phục vụ khó xử: "Thật xin lỗi cô, chỗ chúng tôi chỉ tiếp đãi hội viên, nếu cô không có mã số hội viên thì chúng tôi không thể phục vụ cô được...".
Cô phục vụ này đang nói thì một cô phục vụ khác lập tức đi lên, vẻ mặt bối rối nhìn Thượng Quan Tuyền: "Cô Thượng Quan, thật ngại quá, cô ấy là người mới tới nên không biết. Mong cô thứ lỗi". Nói xong, cô phục vụ mới tới kéo cô gái kia sang một bên, nhẹ giọng nói: "Cô gái kia là người của Lãnh Thiên Dục tiên sinh, cô dám hỏi mã số hội viên của cô ấy, đúng là điên rồi".
"Hả? Tôi không biết!"
Cô phục vụ kia nghe xong thì mặt tái đi, cẩn thận nhìn Thượng Quan Tuyền rồi giật mình: "Ôi, tôi nhớ ra rồi, không phải là cô gái chụp ảnh cùng Lãnh Thiên Dục tiên sinh trên báo à? Nói vậy thì quan hệ của hai người họ đúng là không đơn giản rồi".
"Tôi thấy chắc chắn là Lãnh tiên sinh đang bao dưỡng tình nhân rồi. Cô gái kia xinh đẹp như vậy, còn trẻ tuổi nữa...". Cô phục vụ nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt hâm mộ.
"Đúng thế, đúng thế, cô xem mặt cô ấy vẫn còn búng được ra sữa nữa kìa. Nếu không làm sao Lãnh tiên sinh bị cô ấy mê hoặc chữ. Qua mấy bài báo thì có thể thấy cô ấy là nhân vật nữ đầu tiên được công khai cùng Lãnh tiên sinh. À, vừa rồi Lãnh tiên sinh bảo cô gái ấy đợi ngài ấy ở đây, giọng điệu nhẹ nhàng lắm...".
"Thật là khiến người khác hâm mộ, Lãnh tiên sinh tài giỏi đẹp trai như vậy, là người đàn ông độc thân hoàng kim, không cần nói đến chuyện hàng đêm sênh ca cùng ngài ấy, dù chỉ là tình một đêm cũng sướng lắm rồi".
"Nói không chừng cái cô Thượng Quan kia cũng chỉ là tình nhân thôi".
Hai cô phục vụ đang thì thầm nói chuyện to nhỏ với nhau thì một ánh mắt sắc bén và giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên...
"Cô ta á? Muốn làm người phụ nữ bên cạnh Lãnh Thiên Dục thì đúng là quá hoang tưởng rồi". Nói xong, sắc mặt cô ả kia cực kì khó coi, bước lại gần Thượng Quan Tuyền.
"Trời ơi, cô ấy...".
"Hình như là cô Phỉ Tô...".
Thượng Quan Tuyền đang nhàm chán nhìn ra dòng xe cộ đông đúc ngoài cửa sổ, mùi cafe nồng đậm thoang thoảng quanh mũi cô. Mãi đến khi Phỉ Tô lạnh lùng ngồi xuống trước mặt, mùi cafe thơm ngon lập tức bị mùi nước hoa đậm đặc trên người cô ta làm cho tiêu tan.
"Cô là Thượng Quan Tuyền?". Phỉ Tô mở miệng hỏi.
Thượng Quan Tuyền đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng nói này, cô giật mình, vội vã quay đầu lại nhìn... đôi mắt trong veo thoáng qua tia nghi hoặc.
Khi đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền quay ra nhìn, trong lòng Phỉ Tô đột nhiên chấn động, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng. Cô gái này quả nhiên là cực kì xinh đẹp, từ người cô gái này tản ra khí chất rất tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta gặp người dù không trang điểm phấn son mà vẫn xinh đẹp động lòng người đến vậy.
Cô quả nhiên là có khí chất mê hoặc được Lãnh Thiên Dục. Nhưng... Lãnh Thiên Dục là của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho người phụ nữ khác cướp đi. Vốn dĩ cô ta cũng định tìm cơ hội để lên mặt giáo huấn Thượng Quan Tuyền, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, quả là cơ hội khó có được.
"Là cô...". Thượng Quan Tuyền lập tức nhớ ra cô gái ở trong văn phòng của Lãnh Thiên Dục hôm đó, trái tim bỗng nhói lên!
"Xem ra cô Thượng Quan vẫn nhớ rõ tôi, vậy thì ba mặt một lời luôn đi, cô muốn thế nào mới rời khỏi Dục?". Lời lẽ của Phỉ Tô cực kì sắc bén.
Dục? Thượng Quan Tuyền nghe Phỉ Tô gọi Lãnh Thiên Dục như vậy, trong lòng cực kì không thoải mái. Cô nhíu mày lại, hờ hững nói: "Tôi không hiểu ý của cô".
"Không hiểu? Được, tôi không ngại nói cho cô biết, tôi và Dục đã quen nhau nhiều năm, Dục rất yêu thương tôi, mà cha tôi cũng có ý gả tôi cho Lãnh gia. Tôi khuyên cô nên thức thời rời khỏi Dục đi, cô muốn điều kiện gì cũng được!". Phỉ Tô cực kì cao ngạo lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào. Cô ngơ ngẩn nhìn Phỉ Tô, vô thức lặp lại lời của cô ta: "Gả cho Lãnh gia...".
"Đúng, tôi mới là người thích nhất để làm người phụ nữ của Dục. Cô nhóc, cô còn trẻ tuổi như vậy, tôi nghĩ cô tuyệt đối không cam tâm làm tình nhân của Dục đâu. Mau rời khỏi Dục đi, anh ấy không hợp với cô đâu". Phỉ Tô nhàn nhã tự đắc uống một hớp cafe, trong mắt lóe lên tia thắng lợi. Cô ta không ngờ cô gái này lại đơn thuần đến thế, đỡ lãng phí nước bọt của cô ta.
"Không, tôi không phải tình nhân của Dục... Dục từng nói anh ấy muốn kết hôn với tôi...". Thượng Quan Tuyền lẩm nhẩm trong miệng. Cô vốn là một người đơn thuần, làm sao có thể là đối thủ của một Phỉ Tô lão luyện được.
"Cái gì?"
Phi Tô nghe vậy thì sắc mặt lập tức kinh hãi nhưng nhanh chóng được che giấu đi: "Tôi nghĩ nhất định là Dục thương hại cô, an ủi cô nên mới nói vậy. Cô Thượng Quan, Dục là người đàn ông ưu tú như vậy, phụ nữ bên cạnh anh ấy nhiều vô số, chỉ cần anh ấy ngoắc ngón tay một cái là có cả đống phụ nữ trèo lên giường anh ấy. Tôi yêu anh ấy nên có thể chấp nhận chuyện này, còn cô liệu có được không?"
Tuy ngoài miệng Phỉ Tô nói vậy nhưng trong lòng đang nổi cơn sóng lớn. Lãnh Thiên Dục như vậy mà lại hứa hẹn sẽ kết hôn cùng cô gái này? Tin tức này với cô phải gọi là kinh thiên động địa, Lãnh Thiên Dục mà mọi người quen biết luôn khinh thường hôn nhân, vậy mà anh ấy lại cùng với cô gái này....
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền dần ảm đạm. Lát sau, cô ngẩng đầu lên, kiên quyết nhìn về phía Phỉ Tô: "Tôi tin