Dòng nước ấm từ vòi hoa sen xối lên cơ thể đang mệt mỏi của Thượng Quan Tuyền, làn khói mờ mờ ảo mộng bao phủ lấy cả người cô. Cô nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu lên, giống như đang trong một lễ rửa tội, để dòng nước ấm áp xối lên người, bọt nước bắn tung tóe càng khiến cô thêm gợi cảm.
Hôm nay đáng ra cô phải rất tức giận mới đúng, nhưng...
Hình ảnh một Lãnh Thiên Dục dịu dàng cứ quanh quẩn trong đầu óc cô. Một người đàn ông như hắn có quy tắc rất rõ ràng, yêu là yêu, không thích là không thích, người tàn nhẫn, lạnh lùng như hắn, làm sao có thể như lời Phỉ Tô nói được?
Dòng nước lăn dài từ đầu xuống đến chân, cô đứng trên nền đá cẩm thạch, cửa kính phòng tắm ở xung quanh mờ hơi nước khiến ánh mắt cô như trở nên mông lung...
"Tuyền...".
Có lẽ Thượng Quan Tuyền đã ở trong phòng tắm quá lâu nên Lãnh Thiên Dục lo lắng đẩy cửa vào, đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang đứng tắm...
Khí nóng như lượn lờ xung quanh, mái tóc dài ướt nước của cô phủ trước ngực, làn da trắng nõn mềm mại, những đường cong hoàn hảo, bắp đùi thon dài rắn chắc, cảnh xuân lồ lộ trước mắt...
Cảnh đẹp trước mặt khiến tim Lãnh Thiên Dục đập thình thịch, đôi mắt chim ưng dần trở nên thâm trầm.
Thượng Quan Tuyền cũng đơ người ra... cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông tự dưng xông vào phòng tắm. Khi nhìn vào ánh mắt khác thường của hắn thì cô mới cuống quýt lấy áo tắm che người lại...
Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay thành nắm đấm, áp chế dục vọng đang dâng lên trong lòng, lập tức đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Hắn đấm mạnh tay lên tường, trong đầu hiện lên cảnh đẹp hoàn mỹ vừa rồi. Cô xinh đẹp như vậy đứng giữa làn khói mờ mờ ảo ảo khiến hắn không thở nổi. Cửa kính phản chiếu lại hình ảnh một cô gái xinh đẹp và mong manh, dường như không cẩn thận thì cô sẽ biến mất. Hàng lông mày cô hơi nhíu lại như đang buồn buồn khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương.
Nhưng... hắn chỉ có thể ảo não mà bước ra ngoài. Hắn cảm thấy mình chẳng khác gì cầm thú, sao lúc này lại có thể sinh ra ý nghĩ như vậy với cô được chứ?
Thượng Quan Tuyền bước ra khỏi phòng tắm mà trong lòng vẫn thấp thỏm. Cô cẩn thận nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nhẹ nhàng đi tới trước bàn trang điểm chải đầu. Cô không khó để nhìn ra hắn đang cố kìm nén bản thân mình, trong lòng lại thấy cảm động.
"Tuyền, hết giận chưa?"
Lãnh Thiên Dục đi đến sau lưng cô, cánh tay rắn chắc đặt trên đầu vai thon gầy của cô. Khuôn mặt tuấn tú áp vào má cô, hành động cực kì mờ ám, hắn tham lam hít thở hương thơm thanh nhã trên người cô.
"Còn lâu mới hết giận". Thượng Quan Tuyền bối rối đứng dậy, tránh xa khỏi hơi thở nóng bỏng của hắn. Cô cố ý ra vẻ đang tức giận đáp lại, có trời mới biết lúc này tim cô đập nhanh đến cỡ nào.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường, co người ôm lấy chân, thật không ngờ đi dạo phố cũng mệt như vậy. Ngay sau đó, bàn tay Lãnh Thiên Dục cũng nhẹ nhàng đặt lên chân cô, áp chế dục vọng trong lòng rồi xoa bóp bắp chân cho cô.
"Phải làm thế nào đây? Ông xã phải làm thế nào mới khiến em vui vẻ đây?". Lãnh Thiên Dục dịu dàng lên tiếng, trong mắt ngập tràn sự quan tâm.
Cô bé này đúng thật là ngốc quá, cô cho rằng chỉ đi dạo phố một ngày là có thể tiêu hết tiền của hắn sao? Nhưng mà một tiếng ông xã của cô khiến hắn cực kì thích. Không biết tại sao, Lãnh Thiên