Lăng Thiếu Đường nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước. Đây là Ngạn Tước mà bọn họ quen biết sao? Một người đàn ông có tiếng tao nhã sao lại bị một cô gái dọa cho sợ tới mức "hồn bay phách tán" rồi?
- Ngạn Tước, thân cậu mất đến không biết bao nhiêu lần rồi, sao đột nhiên hôm nay lại bày ra vẻ thuần khiết vậy? - Lăng Thiếu Đường cảm thấy rất có hứng thú.
- Đúng vậy, Ngạn Tước, cậu đừng nói cho tớ biết cậu cũng học theo Thiên Dục, trâu già gặm cỏ non hả?
Rõ ràng chuyện này khiến Cung Quý Dương cực kì thấy hứng thú, anh ta không chú ý vào chuyện có được ở trong Lãnh gia không nữa, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là...
Oan gia kia là ai?
Sao cô ấy lại có năng lực như vậy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước khó xử, vẻ mặt vô tội. Anh ta bất đắc dĩ thở một hơi dài...
- Mấy người phụ nữ trước là thất thân vì tớ, nhưng mà đối mặt với cô nhóc này thì nếu tớ không nhanh chân chạy thì sẽ bị cô bé ấy đùa giỡn đến chết thì thôi! Các cậu không biết đâu, cô bé kia cực kì giống tiểu yêu tinh hồi xa xưa ý, trong đầu lúc nào cũng có đầy ý đồ xấu xa, tớ chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ chết trong tay cô nhóc đó thôi.
Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục nhìn nhau, vẻ mặt lộ ra ý cười.
Xem ra "thần tình yêu" đã gõ cửa Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi. Chẳng qua là... dựa theo cách nói của cậu ta, lại thêm bộ dạng kinh hãi thế này nữa thì nhất định phải ép cậu ta khai ra mọi chuyện mới được!
Đúng lúc này, dì Trần đi tới, ghé tai nói nhỏ với Lãnh Thiên Dục. Sau đó, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục dần trở nên lạnh lẽo...
- Dục... - Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của Lãnh Thiên Dục. Vừa rồi hắn còn rất dịu dàng, vậy mà lúc này không biết đã có chuyện gì mà vẻ mặt lại thay đổi như vậy, toàn thân hắn như toát ra khí lạnh...
- Thiên Dục, có chuyện gì rồi à? - Ba người bạn cũng lên tiếng hỏi.
Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng cảm nhận được sự thay đổi...
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh như băng, hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Giáo phụ Nhân Cách tới đây".
- Giáo phụ Nhân Cách? - Lăng Thiếu Đường nghe vậy, ánh mắt đầy nghi vấn.
- Là vị giáo phụ của gia tộc kia à?
- Đúng - Lãnh Thiên Dục trả lời dứt khoát. Hắn vô thức ôm chặt Thượng Quan Tuyền vào lòng nhưng hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy.
- Giáo phụ Nhân Cách là vị giáo phụ có địa vị cao trong tổ chức Mafia, thật không biết hôm nay ông ta tới có mục đích gì? - Lăng Thiếu Đường cũng thấy rất khó hiểu.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục trầm xuống, khí lạnh toát ra từ người hắn ngày càng đậm đặc.
Hắn nhếch mép cười...
- Nếu một người chỉ có thể sống trong sự lo lắng, chờ đợi ngày chết thì sẽ lộ ra bản tính của mình, tự động thay đổi tác phong ra tay.
Hắn đang nói thì bóng dáng của giáo phụ Nhân Cách xuất hiện tại vườn hoa. Phía sau ông ta là mấy người vệ sĩ mặc quần áo đen, trong tay bọn họ như cầm một thứ gì đó.
Giáo phụ Nhân Cách đi bên phải, bên cạnh là Phong. Anh ta bước nhanh lên phía trước, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói: "Lão đại, vì giáo phụ Nhân Cách thỉnh cầu nên tôi chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn đường cho ông ta, mong lão đại thứ tội".
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục không hề thay đổi nhìn Phong, sau đó nhìn giáo phụ Nhân Cách đã đi đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu đã tới đây thì đều là khách".
- Lão đại! - Giáo phụ Nhân Cách cung kính cúi người.
- Biết hôm nay là ngày tụ họp của tứ đại tài phiệt nên để bày tỏ thành ý của mình, tôi đã chuẩn bị quà cho mấy vị tổng giám đốc, mong các ngài vui lòng nhận cho.
Vừa dứt lời thì ông tay giơ tay lên ra hiệu, mấy người vệ sĩ nhanh chóng mở hộp ra, bên trong toàn là những thứ đồ quý hiếm trên thế giới, lóe ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Giáo phụ khách khí quá, lần này chẳng qua là Lãnh mỗ và mấy người bạn ôn lại chuyện cũ với nhau thôi, không phải là bàn bạc chuyện gì quan trọng. Tôi nghĩ giáo phụ nên đem mấy thứ này về.
Lãnh Thiên Dục chỉ đơn giản liếc qua mấy thứ đồ lấp lánh, đôi mắt vẫn hết sức lạnh lẽo.
Mọi người đều chú ý đến Lãnh Thiên Dục và giáo phụ Nhân Cách nên không hề để ý đến vẻ mặt Thượng Quan Tuyền lúc này đang rất kì lạ. Cô hơi nhíu đôi lông mày lá liễu lại, đôi mắt đẹp cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm giáo phụ Nhân Cách...
Người này... sao lại quen vậy? Cô đã từng gặp ở đâu rồi?
Cô xoa xoa hai bên thái dương, trong đầu như hiện lên một điều gì đó...
- Cô Thượng Quan, cô không sao chứ? - Phong là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của Thượng Quan Tuyền. Khi anh ta thấy Thượng Quan Tuyền dùng ánh mắt kì quái nhìn giáo phụ Nhân Cách thì vội vàng tiến lên hỏi.
Câu nói của Phong lập tức thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục. Hắn vội cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt kì lạ của Thượng Quan Tuyền, trong nháy mắt liền trở nên đầy dịu dàng...
- Tuyền, sao vậy? - Giọng nói trầm thấp đầy quan tâm của hắn vang lên.
- Em... - Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thân thiết của Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự đau đớn...
- Sao mỗi lần em muốn nhớ ra điều gì đó thì lại càng không thể nhớ ra được gì cả?
Nói xong, cô lại ngước đôi mắt trong veo như búp bê nhìn giáo phụ Nhân Cách, đôi mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Giáo phụ Nhân Cách lúc này cũng chú ý đến sự khác thường của Thượng Quan Tuyền, trong lòng ông ta đột nhiên thấy kinh hãi...
Cô gái này thật là phiền phức!
Thật ra hôm nay giáo phụ Nhân Cách mạo hiểm tới đây chính là muốn yên tâm hơn một chút. Từ sau khi Sax Ân chết, Lãnh Thiên Dục không hề có bất cứ động thái nào.
Nhưng chính vì Lãnh Thiên Dục bình tĩnh, không có hành động gì lại khiến giáo phụ Nhân Cách càng trở nên lo lắng và bất an. Ông ta luôn cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đó vô cùng lạnh lẽo và tàn nhẫn cứ nhìn ông ta như vậy, trong lòng ông ta như treo lơ lửng một con dao, không biết khi nào thì rơi xuống...
Ông ta