Không biết đã hôn mê trong bao lâu, Thượng Quan Tuyền liền tỉnh lại, cảm giác đau đớn ở gáy vẫn truyền đến. Cô ngồi dậy từ trên giường, nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh!
Đây là đâu?
Một căn phòng cực kì xa lạ!
Thượng Quan Tuyền cố gắng nhớ lại sự việc trước khi bị bất tỉnh, càng nhớ sắc mặt cô lại càng thêm trắng xanh...
Cô nhớ rằng Phong đã đánh cô bất tỉnh, chẳng lẽ đây là nơi ở của anh ta sao?
Cô còn đang nghi hoặc thì cánh cửa phòng đượt mở ra!
- Rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi à? – Giọng nói của Phong vang lên, ngọn đèn bên ngoài chiếu lên vóc dáng cao lớn của anh ta đang đi vào phòng. d
Thượng Quan Tuyền nhìn chằm chằm anh ta, khi cô thấy người đi sau Phong, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc!
Niếp Ngân!
Người cùng Phong vào phòng chính là Niếp Ngân!
Tuy lúc trước cô đã nghi ngờ và suy xét về khả năng này nhưng khi thấy cảnh tượng ngay trước mắt mình lúc này đây, cô vẫn không thể tin nổi!
- Tuyền...
Niếp Ngân nhìn vẻ mặt kinh hãi của Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt anh tuấn lộ ra sự đau lòng. Anh ta bước nhẹ lên rồi ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay ra muốn nâng mặt cô lên...
Thượng Quan Tuyền quay mặt sang hướng khác...
Niếp Ngân biến sắc nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường...
- Tuyền, anh biết em đã tra ra thân phận Phong, hôm nay anh cũng muốn nói cho em rõ, cậu ta là người một nhà, không cần phải nghi ngờ cậu ta!
Thượng Quan Tuyền quay đầu lại, ánh mắt đầy phức tạp. Cô nhìn Phong rồi lại nhìn Niếp Ngân, lạnh nhạt lên tiếng:
- Giờ tôi mới hiểu ra mình chỉ là một con rối, tùy ý để hai người đùa giỡn!
Niếp Ngân nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên...
- Tuyền, không phải em cũng đùa giỡn anh sao? Rõ ràng đã khôi phục lại trí nhớ nhưng vẫn làm như không biết gì cả!
Ngữ khí của anh ta rất điềm nhiên, không hề tức giận, chỉ có sự khoan dung, giống như một người cha dễ dàng bỏ qua cho đứa con nhỏ nghịch ngợm. Sau đó, anh ta nhìn Phong, cất giọng đầy kiên định:
- Phong Nhẫn, đưa Tuyền về biệt thự Lãnh gia đi!
Phong Nhẫn?
Tim Thượng Quan Tuyền đập cực kì nhanh và loạn nhịp khi nhìn Phong. Chẳng lẽ tên thật của anh ta là Phong Nhẫn?
Phong nghe vậy, không đồng ý đáp lại: "Niếp Ngân, mục đích tôi đưa Thượng Quan Tuyền đến đây là muốn nói cho cô ta biết mọi chuyện. Anh đừng có dung túng cho cô ta quá, chẳng nhẽ anh muốn để cô ta rời khỏi tổ chức?"
- Tuyền không cần thiết phải biết mọi chuyện! – Niếp Ngân cũng không đồng tình, giọng điệu cực kì kiên định.
- Niếp Ngân, kể khi anh xăm trên vai Thượng Quan Tuyền dấu hiệu đó thì cô ta buộc phải biết tất cả sự thật! – Phong Nhẫn không định nhượng bộ, ánh mắt sắc bén nhìn Niếp Ngân.
- Phong Nhẫn, hình xăm này chỉ là dấu hiệu của đặc công từ thế hệ của chúng ta mà thôi. Kể từ sau khi Thanh Đồng ra đi thì dấu hiệu này cũng mất đi ý nghĩa. Sở dĩ tôi xăm nó lên người Tuyền chỉ vì muốn đảm bảo sự an toàn cho cô ấy mà thôi – Giọng nói trầm thấp của Niếp Ngân vang lên.
Cuộc đối thoại của hai người khiến Thượng Quan Tuyền cực kì mờ mịt... đôi mắt vốn bình tĩnh dần trở nên đầy nghi hoặc.
Phong Nhẫn thấy vẻ mặt Thượng Quan Tuyền như vậy liền mím môi lại: "Niếp Ngân, anh phải nhớ kỹ, Thượng Quan Tuyền chỉ là một sát thủ đặc công do anh nuôi dưỡng, không phải người yêu hay... người phụ nữ của anh".
- Phong Nhẫn! – Niếp Ngân đứng bật dậy, lạnh lùng ngắt lời Phong Nhẫn.
- Sao? Anh còn định bảo vệ cô ta đến bao giờ nữa? Xem ra quyết định lúc trước là một sai lầm rồi. Nếu Thượng Quan Tuyền từ nhỏ do tôi nuôi lớn thì Lãnh Thiên Dục tuyệt đối không sống đến tận bây giờ, anh xem anh nuôi cô ta thành ra cái gì rồi?
Nói xong Phong Nhẫn liền bước lên, cánh tay mạnh mẽ bóp chặt lấy tay cô như gọng kìm khiến cô nhíu chặt mày lại.
- Xem đi, đây là đặc công mà anh vẫn thường kiêu ngạo, giờ lại ngày ngày ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, thậm chí còn mang thai con của hắn ta, chẳng lẽ đây là nhiệm vụ anh muốn cô ta hoàn thành à?
- Đủ rồi, Phong Nhẫn, buông cô ấy ra, anh không thấy cô ấy đang khó chịu à?
Niếp Ngân thấy trán Thượng Quan Tuyền nhăn lại thì đau lòng không thôi, lập tức tiến lên đẩy tay Phong Nhẫn ra, chắn người trước mặt cô.
- Niếp Ngân, anh...
Sự trầm ổn vốn có của Phong Nhẫn trong nháy mắt liền biến mất, anh ta bừng bừng lửa giận, lạnh giọng nói: "Vì thất bại trong nhiệm vụ mà cô ta có thể bỏ mạng, vậy mà anh còn suy xét đến việc cô ta mất trí nhớ, từ bỏ nhiệm vụ cướp con chip. Sự việc đến nước này mà anh còn che chở cho cô ta à. Tôi chỉ muốn cho cô ta biết rốt cuộc cô ta thuộc phe nào mà thôi, chẳng lẽ anh muốn cô ta dứt áo ra đi khi không rõ mọi chuyện à?"
- Phong Nhẫn, xin lỗi, tôi đã quyết định buông tha cho Tuyền rồi. Tôi sẽ trả lại tự do cho cô ấy, để cô ấy có được cuộc sống của một cô gái mười tám tuổi đúng nghĩa! – Niếp Ngân quay đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên mặt cô, ánh mắt đầy tình cảm.
Lời Niếp Ngân nói khiến Thượng Quan Tuyền run lên, cô hoàn toàn sững sờ. Mãi lâu sau cô mới chậm rãi đứng dậy, nhìn Niếp Ngân, khó tin hỏi lại:
- Anh vừa nói... cho phép em rời khỏi tổ chức?
Là vậy thật không?
Tổ chức BABY-M đã nuôi lớn cô từ nhỏ, vậy nên cô hiểu quá rõ chuyện rời khỏi tổ chức sẽ phải chịu hình phạt tàn nhẫn đến mức nào. Một khi đã được chỉ định là đặc công thì cả đời này sẽ mất đi sự tự do và những mơ ước của người bình thường, nếu phản bội tổ chức, muốn rời đi thì hậu quả chỉ có thể là mất mạng!
Nhưng mà, hôm nay chính miệng Niếp Ngân nói rằng muốn trả lại tự do cho cô?
Ai ngờ Phong Nhẫn nghe vậy, sắc mặt lập tức chấn động, lên tiếng phản đối: "Niếp Ngân, anh làm vậy là vi phạm nghiêm trọng vào quy định của tổ chức, chỉ có người chết mới có thể đoạn tuyệt quan hệ với tổ chức!"
- Tuyền khác với người khác! – Niếp Ngân lạnh nhạt nói.
Phong Nhẫn thấy Niếp Ngân kiên trì như vậy liền cười lạnh, đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Tuyền...
- Niếp Ngân, cô ta có thể đi nhưng tôi không muốn chính mình lại tạo thêm đối thủ cho mình, lại càng không muốn nhìn thấy người của tổ chức mình giúp đỡ kẻ thù của chúng ta.
Thượng Quan Tuyền run lên... kẻ thù?
- Kẻ thù anh vừa mới nói, chẳng lẽ là chỉ... Lãnh Thiên Dục? – Ngữ khí của cô đầy nghi vấn, trái tim căng thẳng đến mức đập loạn lên.
- Thượng Quan Tuyền, tôi muốn cô tự lựa chọn, hoặc là rời đi hoặc là biết toàn bộ chân tướng! – Phong Nhẫn lạnh nhạt lên tiếng.
- Phong Nhẫn, đừng ép cô ấy!
Niếp Ngân nhíu mày lại. Chuyện hôm nay hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh ta, anh ta thật sự không thể ngờ Phong Nhẫn lại đánh ngất xỉu Thượng Quan Tuyền rồi đưa về đây.
- Không...
Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nhìn Niếp Ngân rồi lên tiếng: "Em muốn biết toàn bộ mọi chuyện, đây là sự lựa chọn của em!"
Cô hoàn toàn có thể nhìn rõ sự lo lắng của Niếp Ngân dành cho mình, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, hơn nữa cô còn biết Phong Nhẫn thật sự có ý định muốn làm hại Lãnh Thiên Dục.
Niếp Ngân thở dài một hơi, vẻ mặt vốn ung dung lúc này đầy phiền muộn.
Phong Nhẫn dường như đã đoán trước được sự lựa chọn này của Thượng Quan Tuyền, anh ta cười rồi chậm rãi lên tiếng: "Có biết vì sao tổ chức của chúng ta có tên là BABY-M không?"
Thượng Quan Tuyền cất giọng trầm ổn: "BABY là để chỉ độ tuổi tuyển chọn các đặc công, có ý nghĩa là tổ chức nuôi dưỡng và đào tạo các đặc công từ nhỏ; còn M là kí hiệu của chúng ta!"
- Đúng, năm đó tôi và Niếp Ngân từ nhỏ cũng đã được chủ thượng nuôi dưỡng, ngoài hai người chúng tôi còn có một cô gái nữa, tên là Thanh Đồng. Ba người chúng tôi cùng được huấn luyện để sau này có thể đảm nhiệm vị trí chủ thượng, ngoài ra chủ thượng coi chúng tôi như con đẻ nên ba người chúng tôi cũng gọi ông ấy là cha nuôi! – Phong Nhẫn thong thả đi tới bên cửa sổ, từ từ nhớ lại chuyện cũ.
Thượng Quan Tuyền nghe giọng nói trầm thấp của Phong Nhẫn liền cảm thấy hơi bất an, cô cảm thấy khi mọi chuyện được sáng tỏ thì sẽ không thể quay đầu lại được.
Ánh mắt Phong Nhẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ dần trở nên xa xăm...
- Cha nuôi thực hiện theo quy tắc vốn có của tổ chức, chia quyền lực của vị trí chủ thượng cho ba người chúng tôi, hơn nữa còn xăm lên đầu vai chúng tôi hình con rắn. Đây là kí hiệu duy nhất của chủ thượng, chỉ cần có kí hiệu này trên người thì có thể điều động các sát thủ đặc công trong phạm vi của mình!
Thượng Quan Tuyền bất giác đưa tay chạm lên bả vai mình...
- Chúng tôi là ba sát thủ xuất sắc nhất. Tôi và Niếp Ngân khi đó còn trẻ tuổi, khí phách bừng bừng, luôn kiêu ngạo và có quyết tâm giữ gìn danh dự trong tương lai của tổ chức. Còn Thanh Đồng thì ít tuổi hơn, dù là thân thủ hay sự nhạy bén trời sinh của một chủ thượng đều kém hơn nhiều so với hai người chúng tôi. Nhưng cô ấy lại rất quan tâm đến chúng tôi, dần dần, cả tôi và Niếp Ngân... – Phong nói tới đây liền đưa mắt nhìn Niếp Ngân.
Thượng Quan Tuyền cũng vô thức quay sang nhìn Niếp Ngân, cô thấy anh ta có vẻ cô đơn, hàng lông mày nhíu chặt lại, dường như đang nhớ lại đoạn hồi ức đau buồn.
- Hai người làm sao vậy? – Cô hơi bất an, hỏi.
Ánh mắt Phong Nhẫn cũng hiện lên sự đau buồn, anh ta chậm rãi lên tiếng: "Tôi và Niếp Ngân cùng yêu Thanh Đồng!"
- Cái gì? – Thượng Quan Tuyền kinh hãi, lấy tay bịt miệng lại...
Nếu đúng như những gì Phong Nhẫn nói thì chuyện tiếp theo nhất định là rất khó để tưởng tượng...
Phong Nhẫn nhắm mắt lại, khuôn mặt cương nghị toát lên sự đau lòng.
- Thanh Đồng như một đóa hoa anh túc khiến người khác phải mê muội, tôi và Niếp Ngân còn quá trẻ để có thể tránh được khỏi cám dỗ, dù mỗi ngày chỉ cần nhìn cô ấy vài lần thôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng đáng tiếc là Thanh Đồng lại không có tình cảm với chúng tôi. Cô ấy yêu một người Canada gốc Hoa, muốn sống cuộc sống của một người phụ nữ bình thường nên đã đề xuất với cha nuôi chuyện rời khỏi tổ chức.
Trái tim Thượng Quan Tuyền nghẹn lại. Cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Thanh Đồng, khi trái tim đã yêu một người thì sẽ toàn tâm toàn ý nghĩ về người đó, không muốn người đó phải gặp nguy hiểm, sẵn sàng trả giá vì người đó, thậm chí là cả tính mạng mình!
Phong Nhẫn thầm than một tiếng: "Sau khi cha nuôi biết chuyện, chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng cả đầu, nhất là khi biết tôi và Niếp Ngân thầm yêu cô ấy thì lại càng tiều tụy hơn. Tổ chức BABY-M trước giờ không cho phép phản bội, nếu một khi phản bội thì chỉ có con đường chết. Nhưng Thanh Đồng là học trò mà cha nuôi rất hài lòng, dù thế nào ông cũng không thể nhẫn tâm giết cô ấy, chỉ có thể buộc cô ấy rời khỏi người đàn ông kia. Vì cha nuôi biết một khi không ngăn chặn chuyện đó, để cho vị chủ thượng chấp quyền biết thì nhất định sẽ ra tay với Thanh Đồng, tôi và Niếp Ngân!"
- Chủ thượng chấp quyền? Không phải anh vừa nói là cha nuôi các anh là chủ thượng sao? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất khó hiểu.
- Thời của cha nuôi bọn anh áp dụng chế độ luân quyền, cha nuôi và một sát thủ đặc công xuất sắc khác thay phiên nhau làm chủ thượng! – Giọng nói của Niếp Ngân dường như đã vô lực, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
- Vậy... Về sau như thế nào? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu óc như quay cuồng.
- Tình yêu có lẽ đã khiến đầu óc con người ta mê muội. Thanh Đồng cố chấp, yêu người đàn ông kia đến điên cuồng, hơn nữa hai người còn sinh ra một đứa bé. Tuy tôi và Niếp Ngân muốn che giấu giúp cô ấy nhưng chuyện này cuối cùng cũng đến tai vị chủ thượng kia. Vạn bất đắc dĩ, Thanh Đồng và người đàn ông kia muốn làm liều, quyết định đi đến một đất nước khác, rời xa tổ chức, nhưng không ngờ... Hai người lại chết trong một tai nạn giao thông, mà vụ tai nạn này cả cha nuôi và hai bọn tôi đều có thể đoán ra là ai gây nên! – Ngữ khí của Phong Nhẫn đầy xót xa.
- Chẳng lẽ... là do vị chủ thượng kia làm? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim đang đập cực kì nhanh, trong lòng cũng cảm nhận được nỗi đau khổ sâu sắc của Thanh Đồng.
- Đúng, sau khi cha nuôi biết việc này đã đối chất cùng ông ta. Nhưng điểm cấm kỵ trong tổ chức BABY-M là tàn sát lẫn nhau nên cha nuôi đã rời khỏi vị trí chủ thượng, sau đó thực hiện nhiệm vụ mai phục lâu dài, trà trộn vào tổ chức Mafia, cuối cùng trở thành người có thể thao túng nội bộ gia tộc Mafia! – Ánh mắt Niếp Ngân đầy sắc bén nhưng không che giấu được hết sự đau lòng.
Thượng Quan Tuyền không khó để tượng tưởng ra lúc đó cha nuôi của hai người đã nản lòng đến mức nào. Ông ấy coi Thanh Đồng như con gái ruột của mình, dù cô ấy có phạm phải sai lầm lớn đến mức cũng muốn bảo vệ tính mạng cho cô ấy! Nhưng Thượng Quan Tuyền không thể ngờ rằng ông lại trà trộn vào tổ chức Mafia, như vậy không phải là sẽ phát sinh ra quan hệ với Lãnh Thiên Dục sao?
Phong Nhẫn nhìn Thượng Quan Tuyền, ánh mắt đầy phức tạp...
- Vừa rồi cô hỏi vì sao chúng tôi lại coi Lãnh Thiên Dục là kẻ thù của mìn đúng không. Đó là vì năm đó khi hắn ta quay trở lại tổ chức Mafia, tất cả mọi người đều cho rằng hắn chỉ muốn đoạt lại quyền thế của gia tộc mình, không ngờ rằng mục đích của hắn lại là cả tổ chức. Khi hắn lấy được tín nhiệm của mấy vị trưởng lão trong Mafia thì lại vô tình đến mức cầm súng bắn chết bọn họ!
-