Ánh trăng thanh lạnh chiếu vào gương mặt Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt cô không còn sự sốt ruột như ban nãy nữa mà chỉ còn lại sự bình tĩnh. Cô mặc bộ trang phục của một đặc công, mái tóc dài được búi gọn lên. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô đến mật thất mà Phong đã chỉ định.
Hành lang dài không hề có bóng người, cô không dám khinh địch, nhẹ nhàng vặn chiếc đồng hồ trên cổ tay... Đây là thứ vũ khí trước khi chết Yaelle đưa cho cô, vừa hay phát huy công dụng đúng lúc này.
Sau khi xoay một vòng, một luồng ánh sáng màu lam nhẹ nhàng lóe lên, đảo một lượt khắp nơi, từng tia sáng màu đỏ được bố trí dần hiện lên – là tia hồng ngoại. Chỉ cần động vào một chút thôi là sẽ phát ra tiếng cảnh báo!
Thượng Quan Tuyền không biết mình có bị Phong theo dõi hay không. Cô nhanh chóng xoay người, tránh khỏi tia hồng ngoại rồi đi tới cửa mật thất.
Đúng lúc này, cánh cửa từ từ được mở ra...
Điều khiến Thượng Quan Tuyền kinh ngạc là cả căn mật thất rộng lớn như vậy thì chỉ có ba người, Lãnh Thiên Dục, Niếp Ngân và Phong!
Chẳng phải nơi này phải được canh gác cẩn mật lắm sao?
- Tuyền!
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền chậm rãi bước vào mật thất, khuôn mặt anh tuấn hờ hững thoáng giật mình. Còn Niếp Ngân cũng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thẳng vào Phong rồi lên tiếng:
- Phong, đồ đê tiện!
Thì ra bọn họ bị trúng bẫy của Phong!
Phong cười haha rồi nói: "Thế này không phải tốt sao, cả ba người đều có mặt đông đủ cả rồi!". Ánh mắt hắn lại khôi phục lại trạng thái điên cuồng và mất lý trí mà Thượng Quan Tuyền từng thấy.
- Sao? Ba người có thích chỗ tôi chuẩn bị để làm mồ chôn cho mấy người không? Vì ngày hôm nay mà tôi phải nhọc lòng lắm đấy!
Thượng Quan Tuyền thấy Phong như vậy, thở dài lên tiếng: "Phong, anh dừng tay lại đi. Khi tôi tới đây cũng là lúc toàn bộ tổ chức Mafia phát lệnh truy sát anh, còn những người anh khống chế được trong tổ chức BABY-M cũng dần dần bỏ anh rồi. Anh muốn đơn độc đấu với chúng tôi sao? Anh nhìn xung quanh anh xem, anh còn có thứ gì nữa?
- Câm miệng! – Phong lạnh lùng quát – Tôi còn có quyền lợi, còn có người muốn bán mạng cho tôi!
- Những người đó đã bị tôi giải quyết hết rồi! – Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nói một câu, đánh vỡ mộng tưởng của hắn.
- Cái gì? Không thể có chuyện đó! – Sắc mặt Phong cực kì kinh hãi.
Làm sao có thể?
Tuy rằng hắn không thể điều động toàn bộ thế lực của tổ chức nhưng tuyệt đối mấy người theo phe hắn không phải người đơn giản.
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười nói: "Phong Nhẫn, anh quên rồi à, tôi cũng giống anh, có hình xăm của chủ thượng. Nhưng anh âm mưu phản bội tổ chức, sát thủ chủ thượng đương nhiệm, anh cho rằng còn có người đứng về phía anh sao?"
Phong sững sờ một lúc, mãi sau mới có phản ứng lại. Hắn điên cuồng cười to, sau đó nghiêm giọng nói: "Được, tốt lắm, tôi sẽ xem xem các người định rút lui như thế nào!"
Nói xong, hắn giơ khẩu súng lên...
- Tuyền, cẩn thận...
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân động đậy người. Còn Thượng Quan Tuyền nhanh chóng vọt người đập vào chiếc thùng sắt trong mật thất. Viên đạn gặp chướng ngại vật, xuyên thủng chiếc thùng.
Thượng Quan Tuyền lại nghiêng người né tránh viên đạn tiếp theo. Cô nhanh chóng giơ vũ khí trong tay ra, một sợi dây mảnh xuyên qua không khí vọt ra, đâm thẳng về phía xà gỗ bên trên.