Cả người Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, nhưng sau đó, cô không sợ hãi nhìn thẳng vào hai mắt Lãnh Thiên Dục nói: "Thật buồn cười, anh nhốt tôi ở đây chỉ vì muốn nói những lời này?"
Lãnh Thiên Dục nghiêm mặt nói: "Cô cho là vì cái gì?"
Thượng Quan Tuyền hất tay Lãnh Thiên Dục ra, cười lạnh: "Theo tôi thấy, chỉ có ba nguyên nhân".
- Ba nguyên nhân? – Lãnh Thiên Dục hỏi lại.
Thượng Quan Tuyền đã dần bình tĩnh lại, cô đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống một chút rồi quay người lại: "Thứ nhất, anh muốn Niếp Ngân xuất hiện".
Lãnh Thiên Dục vô cảm nhìn cô, khuôn mặt hờ hững không nhìn ra ý tứ gì.
- Thứ hai...
Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười một tiếng, đi tới trước người Lãnh Thiên Dục, nhìn hắn chăm chú. Hai cánh tay cô từ từ vòng ra sau cổ hắn, từ ánh mắt châm chọc của cô có thể nhìn ra sự khinh bỉ. Cô hé đôi môi anh đào: "Anh muốn... lên giường cùng tôi".
Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục khẽ cong lên, hắn đang định ôm chặt eo cô thì Thượng Quan Tuyền đã dứt khoát tránh né, đứng ra xa hắn.
- Mà mục đích thứ ba chính là... lấy lại con chip! – Cô nói trúng tim đen của hắn.
Bốp, bốp, bốp! Đôi mắt Lãnh Thiên