“Trăn Trăn! Tại sao cậu lại đẩy tớ?”
Đẩy? Thương Trăn chẳng thèm giải thích, mà diễn này trước kia Nhạc Mộng Như đã từng làm rồi, hiện tại bây giờ cô đã chẳng còn hứng thú muốn phối hợp.
Thấy cô không nói gì, Nhạc Mộng Như lại cúi đầu “Chột dạ”, vẻ mặt quẫn bách túm chặt lấy tay áo mình.
“Mình biết rồi, lúc ở cửa có phải cậu đã nghe thấy hết rồi đúng không? Mình…… Mình thích anh Diễm, thích rất lâu rất lâu rồi, nhưng mình biết anh ấy là của cậu, cho nên căn bản là không muốn tranh giành, chỉ cần có thể âm thầm nhìn anh ấy, mình cũng đã rất thỏa mãn rồi…… Trăn Trăn, cậu hiểu lầm mình!”
Nếu là Thương Trăn trước đây, chỉ sợ là bị cô ta làm cho tức giận đến không nói ra lời, thế nhưng hiện tại chứng kiến cô ta diễn một màn xuất sắc, mặc kệ là Thương Trăn hay là Phong Hành Diễm, đều chỉ có một loại cảm giác ghê tởm chán ghét.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi, ở đây không có chuyện của cô.
” Thương Trăn nhìn vào mắt cô ta, gằn từng chữ.
Nhạc Mộng Như chưa bao giờ ngờ được lại có một ngày Thương Trăn dám nói chuyện với cô ta như vậy, làm những lời kịch tiếp theo của cô ta đều bị hóc ở trong cổ họng, khuôn mặt sưng đến đỏ bừng!
Phong Hành Diễm nhìn Thương Trăn một cái thật sâu, từ ánh mắt của cô, đến đôi môi kiều diễm, từng chút từng chút, giống như muốn nhìn cô đến mức muốn khắc sâu trong lòng.
“Tại sao cô lại có thể nói Mộng Như như thế? Mau xin lỗi cô ấy.
”
Thanh âm của anh nặng nề, nghe không rõ hỉ nộ, nhưng là Nhạc Mộng Như lại cảm thấy Phong Hành Diễm đang vì cô ta mà ra mặt!
Cô ta vội vàng bò dậy, vẻ mặt vô thố nói.
“Anh Diễm, anh đừng trách Trăn Trăn, chỉ là cậu ấy hiểu lầm, tuy rằng trước đây chúng ta đều ở bên nhau mỗi ngày, nhưng đều chưa từng phát sinh ra chuyện gì, anh Diễm, anh mau giải thích cho cậu ấy hiểu đi!”
Nói là không có gì, nhưng lại luôn mồm khoe ra mình là đặc biệt, Nhạc Mộng Như vẫn đều không thay đổi, cô ta am hiểu nhất là kích động người khác, lợi dụng người khác không hiểu chuyển làm nổi bật bản thân to lớn vĩ đại.
Thương Trăn đối diện với Phong Hành Diễm, cô đảo muốn nhìn Phong Hành Diễm muốn nói như thế nào.
Ở dưới ánh mắt của cô, Phong Hành Diễm không cách nào mở hai mắt của mình, lại lạnh nhạt nói từng chữ từng chữ.
“Cô ta là gì của anh, tại sao anh lại phải giải thích với cô ta?”
Nhạc Mộng Như cả kinh và vui mừng trong lòng!
“Cô ấy là vợ chưa cưới của anh mà!” Nàng giả bộ gấp gáp nói với Thương Trăn, trên mặt thuần mỹ tràn ngập bất an, “Trăn Trăn, cậu thật sự hiểu lầm, mình…… không phải mình cố ý muốn thích anh Diễm! Nhưng giữa mình và anh Diễm chưa có phát sinh chuyện gì, cùng lắm thì, về sau mình không bao giờ nói thích anh Diễm nữa! Trăn Trăn, cầu xin cậu tha thứ cho mình……”
Phong Hành Diễm tiếp lời nói, “Sao lại không nói? Thích là thích, tại sao lại không nói?”
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm Thương Trăn, mỗi một câu đều như là nói đỡ Nhạc Mộng Như, thế nhưng ánh mắt lại đều luyến tiếc Thương Trăn từng chút một.
Có lẽ sau hôm nay, cô sẽ không bao giờ sẽ xuất hiện ở trước mặt anh nữa, hôm nay, có lẽ đây chính là lần cuối anh được nhìn thấy cô, được nhìn dáng người của cô, được nghe giọng nói của cô.
Phong Hành Diễm rất muốn gọi người tới đưa Thương Trăn đi thay quần áo trước, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, Thương Trăn càng phẫn nộ, mới có thể càng hận anh, mới có thể hoàn toàn quên anh đi……
Cho nên anh nhẫn nhịn, vẻ mặt không hề lo lắng, chỉ có hờ hững, anh tin tưởng chắc chắn rằng lúc này trên gương mặt anh hoàn toàn là vẻ mặt hờ hững!
Phong Hành Diễm nói làm Nhạc Mộng Như vui mừng khôn xiết! Ý của Phong thiếu gia là, mình thích anh, hãy nên lớn tiếng nói ra sao? Đây chẳng phải là có ám chỉ gì đó sao?!
“Anh Diễm……”
Nhạc Mộng Như túm chặt lấy làn váy trắng của mình, vừa thẹn thùng lại vừa kinh hỉ lại vừa áy náy đứng ở đó, diễn xuất rất xuất thần.
“Em…… Em thật sự có thể nói thích anh sao?”
Sau khi cô ta vừa nói xong, dường như tự nhận ra là mình nói hớ rồi, nhìn về phía Thương Trăn, gương mặt lại ra vẻ như sắp khóc.
“Trăn Trăn, mình xin lỗi, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình không nên như vậy, nhưng…… Nhưng mình thật sự thích anh Diễm…… Mình, mình không kìm lòng được! Cậu muốn trách thì trách mình được rồi, đừng trách anh Diễm! Đều là mình sai!”
Thương Trăn có loại cảm giác không thể nhịn được nữa, nếu không cả người cô lạnh như khối băng, chỉ sợ lúc này Nhạc Mộng Như tới túm lấy tay cô