Phong Hành Diễm thấy cô còn chưa đi, nhưng lại biết tên của Ngải Văn, không khỏi cười nhạo.
"Có quan hệ gì với cô đâu? Người bên cạnh tôi vậy mà cô biết được rất rõ ràng.”
Ngữ khí cùng thái độ của anh tồi tệ, nhưng Thương Trăn không có thời gian cùng anh mở mang kiến thức, cô đi lướt qua xe hướng khách sạn mà đi đến, cứu người quan trọng hơn!
Cô tìm vật chứng, dùng một ít công phu mới thuận lợi lên lầu, tới nhà của Ngải Văn gia, Thương Trăn gõ gõ cửa, phát hiện trong nhà quả nhiên không ai.
Sẽ không phải chứ, đời trước Ngải Văn chính là chết ở trong nhà mình, lúc này, cô đột nhiên nhớ tới ảnh hiện trường trên báo tin tức, lúc ấy nơi Ngải Văn, trong một không gian hẹp, nói cách khác, trong nhà Ngải Văn, thực sự co thể tìm được một mật thất !
Cũng đúng, cô ta là thư ký trưởng của một tập đoàn phú khả địch quốc, có một chút đồ vật này nọ, đặt ở trong nhà không an toàn, cô ta chỉ có cách tạo một không gian bí mật rồi giấu vào trong. . . . . .
Nghĩ đến đây, cô càng bình tĩnh , bởi vì cô biết, cách một cánh cửa, hung thủ kia thực có thể đang nhìn cô!
"Trương Cường, tôi biết anh ở bên trong."
Giọng nói cô không lớn không nhỏ, cửa này tuy rằng cách âm tốt, nhưng không đến mức nghe không được.
Bên trong không hề động tĩnh, thương Trăn cũng không vội, tiếp tục nói.
"Hiện giờ, cảnh sát đã vây quanh nhà anh, cũng tìm được đầu người mà anh giấu đi, là tôi báo cảnh sát, tôi nhất mực theo dõi anh, cho nên hiện tại, tôi có thể xác định anh đang bên trong, anh thực sự không cho tôi đi vào?"
Cô mở chiếc di động đang gần tắt máy, "Tôi một mình đến, chính là nói chuyện riêng với anh, hay là, anh bắt tôi phải báo động cảnh sát?"
Lúc này, chỉ nghe một tiếng "cạch" thật nhỏ, cửa, thật sự mở!
Tim Thương Trăn nhảy dựng! Cô tự mở cánh cửa ra mức to nhất, một mảnh tối đen không có một bóng người, cô thở sâu, nâng chân đi vào, kết quả đi chưa được mấy bước, đột nhiên nhận thấy có thứ gì đấy không đúng!
Cô cảnh giác quay đầu lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một bóng người từ chỗ cao nhảy mạnh xuống, lưỡi dao trực tiếp lao về phía mặt cô! Người này, hắn bám theo hai bức tường đi đến phía trên cửa, hơn nữa một câu cũng không để cô nói đã muốn giết người diệt khẩu?
Trong lúc nguy cấp, Thương Trăn không rảnh tự hỏi, chỉ có thể lấy khửu tay chắn, nàng chuẩn bị tốt phương án bị tấn công, nên trong nháy máy đã tránh được!
Chỗ bị thương không bị đau đớn truyền đến, có người đột nhiên xông tới, ôm cô tránh nhanh ra, sau đó lại một người vọt vào, một cước đá Trương Cường nằm trở mình trên mặt đất!
"Keng!"
Con dao dính máu rơi trên mặt đất, Trương Cường không nghĩ tới chỉ có một mình Thương Trăn! tay chân nhanh chóng đứng dậy, muốn đi bắt người, nhưng hắn sao có thể đối thủ của vệ sĩ át chủ bài? Ba hai chiêu liền bị đối phương áp đảo trên mặt đất, vệ sĩ kia ngẩng đầu, lo lắng hỏi.
"Thiếu gia! Ngài không có việc gì chứ? Ngài bị thương!"
Thương Trăn kinh ngạc nhìn thấy Phong Hành Diễm, không phải anh đi rồi sao? Sao anh lại ở này? Chủ yếu là, sao anh lại cứu cô? !
Phong Hành Diễm nhíu nhíu mày, buông cô ra, không kiên nhẫn nói.
"Tôi không sao!"
Nói xong, anh nhìn chằm chằm Trương Cường trên mặt đất, không vui hỏi.
"Vì sao mày muốn tìm Ngải Văn?"
Trong nháy mắt, Phong Hành Diễm nghĩ đến các loại âm mưu, nhìn ánh mắt anh càng phát ra tia không tốt!
Lúc này Trương Cường hoàn toàn không có sát khí của người một đời giết mười mấy người, Phong Hành Diễm khí thế quá cường đại, đã sớm làm cho hắn bị dọa mất mật, hắn ấp úng nói.
"Cô ta. . . . . . Cô ta với ta là bạn cùng thôn, nhưng cô ta phát đạt , lại không nhớ tình bạn cũ dù một chút. . . . . ."
Phong Hành Diễm không nghĩ tới nguyên nhân lại là như vậy, quả thực là lãng phí thời gian thời gian của anh!
"Đưa hắn tới cục cảnh sát, mặt khác, gọi xe cứu thương!"
"Dạ, thiếu gia!"
Thương Trăn không nghĩ tới, có lúc cô cho là phải đánh nhau một hồi oanh liệt, vậy mà Phong Hành Diễm nhúng tay, đã giải quyết một cách nhanh chóng triệt để.
Sắc mặt cô