Ánh mắt anh ta hơi mơ màng, từ từ nhìn ngắm trên tấm kính mờ của phòng tắm. . . . . .
Không thể không nói cô gái này rất lớn mật, không chỉ có gan làm giao dịch với anh ta, cô còn có gan giật hỏng tay khóa, đóng cửa tắm rửa trước mặt một người đàn ông nguy hiểm, cô dựa vào cái gì? Võ thuật? Nhưng trong tay anh ta có súng.
Lúc này, nước dừng chảy, Thương Trăn tóc lù xù, mặc áo choàng tắm đi ra.
Hơi nước dày đặc làm cho gương mặt trắng nõn của cô càng hồng hào, dây lưng buộc bên hông áo tắm trắng như tuyết, đôi chân dài và thẳng lộ ra bên ngoài, mái tóc dài ẩm ướt hơi cuộn xuống, con ngươi đen láy giống như hội tụ các vì sao càng thêm sáng như ngọc.
Tình hình lúc nãy hơi gấp nên Tư Không Cẩn chưa kịp nhìn kỹ, lúc này anh ta phát hiện diện mạo của cô gái này đúng là xinh đẹp! Dáng vẻ bên ngoài khiến cho anh ta máu nóng sôi trào, khí chất tưởng như vô hại nhưng lại sắc bén, càng làm cho anh ta bị mê hoặc không rời được mắt.
Đột nhiên, Tư Không Cẩn liền nảy ra một ý định, anh ta muốn mang cô gái này về chơi đùa một phen.
Thương Trăn tất nhiên không biết Tư Không Cẩn đang suy nghĩ gì, cô cười anh ta, cười nói.
"Có phải anh nên bỏ súng xuống không? Tôi trị vết thương cho anh."
Tư Không Cẩn thấy Thương Trăn bộ dáng rất nghiêm túc, anh nghĩ nghĩ, rồi nâng tay lên đặt súng ở trên đầu giường.
"Không biết cô định chữa trị cho tôi thế nào? Nơi này đều không có dụng cụ y tế."
Tư Không Cẩn cười tà khí, cặp mắt phượng dài hẹp như muốn quyến rũ nhìn chằm chằm cô, tia sáng lạnh trong ánh máy chứng tỏ anh ta không phải người tốt.
Thương Trăn thản nhiên cười khẽ.
"Không cần dụng cụ y tế, anh cởi áo ra là được."
Tư Không Cẩn nghe vậy, chỉ chần chờ trong giây lát rồi cởi phăng áo ra.
Dáng người anh ta không tệ, có cơ bụng sáu múi đẹp mắt, còn có một vài vết sẹo to nhỏ, có thể nói là một cơ thể rất nam tính.
Bụng có một vết tím bầm lớn, vết máu ghê dợn dính khắp nơi trên cơ thể màu lúa mạch, xuống tay nặng như vậy không thể là do mấy cảnh sát vừa nãy làm .
Thương Trăn khẽ im lặng phán đoán, để anh ta nằm xuống rồi cô bước đến bên giường.
Trong tay cô cầm thứ gì đó như là kẹp tóc, nhưng Tư Không Cẩn thế lại tròn mắt nhìn thấy cô từ kẹp tóc rút ra một cái kim châm!
Con ngươi anh ta co rụt lại, cơ thể còn phản ứng nhanh hơn, giây tiếp theo, dao găm của anh ta kề sát cổ Thương Trăn, bắp thịt toàn thân đều căng!
"Cô muốn làm gì?"
Thương Trăn ném chiếc cặp tóc đi, vẩy vẩy chiếc kim trong tay, đây là một chiếc kim châm rất mảnh, dài bốn phân, nhìn qua tuy sắc bén nhưng cũng rất mềm, chỉ cần cơ thể Tư Không Cẩn căng cứng kim châm không thể xuyên vào.
Cô vờ như không thấy chiếc dao găm đang kề trên cổ mình, mỉm cười nói.
"Chỉ là muốn châm cứu cho anh thôi, anh lo lắng quá ."
"Châm cứu?"
Tư Không Cẩn nhíu nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, dao găm trong tay anh ta từ từ hạ xuống, dừng lại chỗ thắt lưng của Thương Trắn, anh ta híp mắt.
"Tôi thấy cô tuổi còn nhỏ, không nên chơi kim châm, chúng ta chơi trò khác đi. . . . . ."
Tư Không Cẩn nói xong, đang định dùng dao găm khều thắt lưng áo choàng tắm của, "Bên trong cô, hẳn đang rất trống rỗng đi?"
Hai ngón tay Thương Trăn kẹp lấy chiếc dao găm, "Nếu tôi là anh tôi sẽ không phải làm như vậy, trong bụng anh bị chảy máu, hiện tại vẫn chưa ngừng chảy máu, đợi đến ngày mai, sợ là anh phải đặt ống truyền máu ."
Tư Không Cẩn rút dao găm lại, thấy dao găm bị hai ngón tay cô kẹp chặt, anh ta biến sắc, cuối cùng đành chịu buông dao găm rồi nằm xuống.
"Vậy nhờ cô. . . . . ."
Thương Trăn cười ném dao găm xuống mặt đất , "Không có gì."
Bề ngoài hai người hòa hỏa với nhau, nhưng có điều gì kỳ lạ khó nói.
Thương Trăn không hề để ý tới anh ta cầm kim châm nhẹ nhàng ở trên bụng anh ta.
Tư Không ngoài mặt thì tỏ ra không để ý, thế nhưng cơ thể lại căng cứng hết cả lên,