“Vậy anh phải cẩn thận.”
Thương Trăn rũ mi mắt, “Tò mò về đàn bà là một chuyện rất nguy hiểm, tôi chân thành báo trước với anh, nếu anh thích tôi chắc chắn sẽ không phải một trải nghiệm vui vẻ gì.”
Phong Hành Diễm nghe vậy, không nhịn được cười khinh, “Cô đối với chính mình rất tự tin hả ? Yên tâm đi, mười mấy năm tôi còn không thích cô, về sau càng không thể!”
Thương Trăn nghe vậy, còn gật gật đầu đồng ý theo, giọng nói trầm thấp.
“Anh nói không sai…… Đừng nói hơn mười mấy năm…… Có cho anh thêm mười mấy năm, anh cũng sẽ không yêu tôi, vừa rồi chỉ nói giỡn thôi, yên tâm tôi tự biết mình.”
Không hiểu sao, Phong Hành Diễm lại có thể nếm được chua xót trong nụ cười của Thương Trăn, trong lòng anh đau nhói, loại cảm giác này đến rất nhanh khiến cho anh sinh ra khó chịu với câu nói trước đấy của mình!
Thương Trăn lại mở mắt ra.
Nếu Phong Hành Diễm Đã có thành ý như thế, cô đang yêu thế, tại sao không lợi dụng cơ hội đó? Cho nên cô đột nhiên nói.
“Muốn đền bù cho tôi, không cần thiết, nhưng tôi thấy chúng ta có thể làm một giao dịch.”
Phong Hành Diễm thu hồi suy nghĩ lộn xộn lại, trầm giọng hỏi, “Giao dịch gì?”
Thương Trăn nói, “ Tôi biết anh vẫn luôn muốn tiến vào ngành dược phẩm quân đội, nhưng trong tay lại không có phương thuốc cùng nhân tài có thể tuyệt đối chèn ép đối thủ. Nhưng tôi có thể làm được! Chúng ta thoả thuận, trong ba năm, tôi giúp công ty dược của anh mở rộng thị trường ra toàn cầu, giá trị chục tỷ, còn anh chỉ cần giúp tôi làm một chuyện ”
Lời nói của cô nghe quá xa vời, Phong Hành Diễm vừa định cười nhạo cô, nhưng ánh mắt nghiêm túc của Thương Trăn lại khiến anh khó thở.
“Cô muốn tôi làm gì?” Phong Hành Diễm vô thức hỏi.
Thương Trăn nhếch môi cười, trong gió đêm lại có có loại phóng đãng.
“Tôi muốn làm con gái nuôi của nhà họ Phong hàng thật giá thật có thực quyền, anh giúp tôi ba năm, tôi dùng chục tỉ để trao đổi! Giao dịch này, anh có làm hay không?”
Nếu hiện tại đứng trước mặt Phong Hành Diễm là bất kỳ ai khác, Phong Hành Diễm sẽ không đứng đây nghe họ nói bậy nói bạ.
Nhưng đây là Thương Trăn…… khiến anh không khỏi băn khoăn cô sẽ đưa ra đề nghị gì cho dù đề nghị này không khả thi.
“Chục tỉ không phải nói kiếm là kiếm được, dựa vào cái gì mà tôi tin cô có thể làm được?”
Phong Hành Diễm ánh mắt trở nên sắc bén, nếu Thương Trăn không cần yêu cầu đền bù mà chỉ muốn giao dịch vậy anh sẽ làm theo giao dịch. Anh đảo mắt nhìn Thương Trăn, dù sao thì giá trị con nuôi của nhà họ Phong cũng cũng đáng cả chục tỉ.
Thương Trăn siết chặt nắm tay, đi từng bước đến gần anh.
“Dựa vào nhà họ Thương chúng tôi chín đời đều là ngự y trong triều đình.”
“Dựa vào tôi đã kế thừa mọi tinh hoa của gia tộc, sở hữu tuyệt học đã thất truyền!”
Cô nói xong đã lao đến trước mặt Phong Hành Diễm, lúc này bọn họ cách nhau rất gần.
Thương Trăn ngửa đầu, sợi tóc ướt áp uốn lượn dán trên mặt cô tạo thành một vẻ đẹp điên cuồng.
“…… Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh thấy.”
Nói xong, vẻ mặt cô chợt nghiêm túc, kim châm bạc chuẩn bị sẵn trong tay đột nhiên đâm vào ngực Phong Hành Diễm với tốc độ tia chớp!
Phong Hành Diễm lui một bước về sau, kinh ngạc ôm ngực nhìn cô! Nhưng giây tiếp theo, lồng ngực bùng lên từng luồng nóng như lửa, anh liên tục sờ sờ mấy lần nhưng lại không tìm thấy châm bạc mà Thương Trăn đâm vào!
“Cô làm gì đấy?!”
Thương Trăn bước chân lảo đảo, cười lớn, “Yên tâm, đây là châm tâm mạch, sau một tháng sẽ tự bị đẩy ra khỏi cơ thể, nhưng trong một tháng này anh đều có thể …… Tinh thần phấn chấn…… Tai thính mắt tinh……”
Cô còn chưa nói hết lời, lại đột nhiên ngã xuống dưới đất! Cơ thể cô đã mệt mỏi đến cực hạn, lại còn phải dùng châm pháp có độ khó cao, đã tiêu hao sinh khí trong cơ thể cô nhanh chóng.
Phong Hành Diễm giật mình hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cô, “Cô làm sao vậy?!”
Thương Trăn vô lực dựa vào lồng ngực anh, trên người anh có hương vị như ánh nắng mặt trời, chỉ có ở khoảng cách gần như vậy mới có thể ngửi được……
Cô ngửa đầu nhìn anh, hô hấp không ổn định, nhưng tay lại nắm chặt lấy cổ áo anh, rất chặt! Giống như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng.
“…… Tôi rất lợi hại, tôi thật sự có thể làm được…… Phong Hành Diễm, anh hãy tin tưởng ta đi! Hãy tin tôi một lần……”
Giọng nói của cô rất lạnh, rõ ràng đang cố gắng tranh thủ thuyết phục anh, nhưng khi truyền vào tai Phong Hành Diễm, giọng nói của cô lại giống như đang khóc, đang gào thét cái gì.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu xuống.
“Được, tôi đáp ứng cô.”
Thương Trăn nghe thấy, trong lòng vui sướng! Cô không ngờ Phong Hành Diễm lại đồng ý dễ dàng như vậy, khóe miệng cô cong lên, rồi sau đó hôn mê bất tỉnh.
Phong Hành Diễm thấy toàn thân cô rất lạnh, còn ngất xỉu, anh vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới khám bệnh cho cô, bác sĩ gia đình của Phong Hành Diễm là một người đã sáu mươi tuổi, tên là Nghiêm Hứa , rất có năng lực, ông ta chỉ