Ba phương đánh tới, cuối cùng Thương Trăn cũng bị bắt, nhưng kỳ lạ là cô không sợ hãi chút nào, trong tay cô còn có át chủ bài là em trai của Tư Không Cẩn, không, phải nói là quân át chủ bài của cô có quá nhiều.
Cô kẹp một chiếc kim châm giữa hai ngón tay, cô quay đầu, liền thấy được Tư Không Cẩn trưng bày gương mặt muốn giết người!
“Chạy đi, không phải cô chạy nhanh lắm ư?”
Tư Không Cẩn nói, cầm súng muốn bắn vào chân cô! Thương Trăn khẽ nhếch miệng, “Nếu tôi là ngươi, tôi sẽ không làm như vậy.”
Con ngươi của Tư Không Cẩn hơi co lại, kinh ngạc nhìn Thương Trăn, thanh âm này, cô gái này lại là……
Thương Trăn đúng lúc cởi bỏ khẩu trang.
Lồng ngực Tư Không Cẩn phập phồng kịch liệt, anh ta không ngờ rằng anh ta lại thua dưới tay Thương Trăn! Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Giây tiếp theo, họng súng của Tư Không Cẩn áp mạnh vào đầu Thương Trăn, lửa giận trong mắt vô cùng chân thật!
“Vì sao cô làm như vậy!”
Tư Không Cẩn không ngờ rằng anh ta đã tức giận tới cực điểm rồi, trong lòng lại có vài phần đau xót, cảm giác này không thể hiểu được, làm cho anh ta không cách nào nhẫn tâm bắn chết cô!
Thương Trăn không sợ chút nào nhìn vào mắt anh ta.
“Tôi đang giúp anh mà…… Nhà Tư Không có nội gián, một lượng lớn súng ống đạn dược mà anh thu được, sau một tháng chú hai của anh sẽ dùng nó để làm phản, đến lúc đó sẽ có nhiều người phải chết, cho nên tôi đưa nó về đúng vị trí, có gì không đúng?”
Cô không nói dối, kiếp trước bên trong nhà Tư Không nội chiến ác liệt lan tới cả trong thành phố, khiến cho mấy chục người thương vong.
Tuy rằng đêm nay cô chủ yếu muốn giày vò Tư Không Cẩn, nhưng có thể thuận tay cứu vài người cũng không tồi.
Tư Không Cẩn lúc này nên hỏi “Sao cô biết”, hoặc là giận dữ không tin cô, nhưng mà Thương Trăn không ngờ tới rằng Tư Không Cẩn lại lấy súng đâm vào đầu cô hai phát, hai tròng mắt tàn nhẫn trừng mắt hỏi cô.
“Vậy vì sao vừa nãy cô lại hại tôi?!”
Nếu cô cái gì cũng biết, chẳng lẽ lại không biết rằng nếu như anh ta bị cảnh sát bắt đi, tuy không có việc gì, nhưng sứ mệnh cả đời của anh ta sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn sao? Vì sao cô muốn hại anh ta!
Thương Trăn liếc mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên cười ác ý.
“Ta thấy anh không vừa mắt được không?”
Câu trả lời của cô làm Tư Không Cẩn tức giận hai mắt đỏ lên!
Anh ta siết chặt khẩu súng trong tay, tay kia đột nhiên túm lấy cổ áo Thương Trăn kéo cô đến trước mặt mình, buộc cô nhìn thẳng vào hai mắt mình!
“Chuyện đêm nay là cô nói cho Lâm Văn Phong nhỉ? Cô biết kế hoạch của tôi từ đâu? Lại vì sao cô biết chú hai của muốn làm phản? Tốt nhất cô một chữ một chữ nói rõ ràng ra! Nếu không bây giờ tôi sẽ giết cô!”
Thương Trăn nhìn gương mặt Tư Không Cẩn đang gần trong gang tấc, hờ hững như băng.
“Anh giết thử thử xem?”
“Cô!”
Thương Trăn không chút yếu thế trừng mắt lại! Xem ra Tư Không Cẩn vẫn chưa rõ tình cảnh, hiện tại là anh ta nhờ vả cô, nên dùng thái độ của người đi nhờ vả.
Nàng chắc chắn đối phương thấy cô có phần biết về thông tình cuộc làm phẩn, sẽ không giết cô.
Cho dù chiêu này không dùng được, vì em trai anh ta, anh ta không cam tâm cũng sẽ nhịn!
“Cậu Cẩn!” Lâm Văn Phong bước nhanh tới, “Chuyện này vốn là nhà Tư Không các anh sai trước! Thương Trăn không sai, nếu như anh dám tổn thương cô ấy……”
Anh giơ máy ghi âm trong tay lên, nghiêm túc nói, “Tôi đành phải tố giác hành vi phạm tội đêm nay của anh, chắc hẳn có rất nhiều người muốn kéo anh xuống nước.”
Thương Trăn nhìn sang Lâm Văn Phong một cái, có chút bất ngờ, hầu hết là cô lợi dụng anh, không ngờ rằng lúc này anh lại mạo hiểm đắc tội nhà Tư, ra mặt bảo vệ cô.
Bàng Long đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ, “Cậu Cẩn, dù sao cô Thương cũng là vợ sắp cưới của cậu chủ nhà chúng tôi, cậu làm như vậy là không nên.”
Tư Không Cẩn nhìn chằm chằm gương mặt Thương Trăn, cười lạnh hỏi, “Nhờ có bọn họ nê cô mới không kiêng nể gì như vậy ư? Tôi nói cho ngươi biết, Tư Không Cẩn tôi muốn cô chết, mới sẽ không quan tâm cô có bối cảnh gì!”
Bị anh ta nhìn gần như vậy nhưng tim Thương Trăn lại đập rất bình tĩnh.
“Muốn giết cứ giết, ta muốn xem nếu không có tôi, em trai anh có thể sống được bao lâu?”
Tư Không Cẩn nghe thế thế, đôi con ngươi co rụt lại, sắc mặt bỗng chợt dữ tợn!
“Thế à? Vậy cô hãy