Thương Trăn cười lạnh, thu dọn trên quần áo rồi lên lầu, sau đó lại nhìn thấy những công nhân đang đi ra ngoài, còn có cả Thương Bách Tề.
Thương Bách Tề trong một ngày này dường như già đi rất nhiều, xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy, ông cảm thấy ông cũng chưa muốn ló mặt ra ngoài cửa, nhưng dù sao cũng không quên phải gỡ bỏ mấy cái máy quay cho Thương Trăn.
“Trăn Trăn……” Thương Bách Tề vốn là muốn xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Thương Trăn, cuối cùng lại không nói gì cả.
Nhìn thấy bóng lưng còng của ông, Thương Trăn vô thức nhớ lại kiếp trước, Lâm Tuyết Hàm cùng Thương Thanh Thanh được nhà họ Vạn gia đón nhận, nhà họ Thương bị đánh vỡ thành cát bụi, khi đó ông liên tục liên tục nói xin lỗi cô, dáng vẻ buồn bã bi thương đó, làm cô muốn hận lại không thể hận nổi.
Nói cho cùng, cô và Thương Bách Tề đều là vật hi sinh của mẹ con Thương Thanh Thanh, kết cục cô bi thảm, Thương Bách Tề cũng không tốt hơn chỗ nào.
“Ba, ba không phải lo lắng chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, nếu Thương Thanh Thanh vẫn còn ở bệnh viện, chuyện này sẽ còn trì hoãn mấy ngày, ngày mai ba vẫn cứ đến công ty, đừng quên chuyện chính.”
Thương Bách Tề nghĩ thầm, sao có thể không tiết lộ ra ngoài đây? Ông không tin những người đó có thể giữ mồm giữ miệng.
“Được rồi…… Chuyện trong nhà con không cần lo lắng…… Không lâu nữa sẽ khai giảng, không phải con muốn vướt cấp, thi lên tuyến thạc sĩ và tiến sĩ sao? Ôn tạp tốt các bài học là được……”
“Con đang nói thật.”
Thương Trăn đứng ở trên cầu thang, nghiêm túc nói với Thương Bách Tề.
“Chuyện hôm nay, con bảo đảm sẽ không truyền một chữ ra bên ngoài, ba yên tâm đi.”
Những cái khác cô không dám nói, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của Thương Thanh Thanh , nhà họ Vạn nhất định sẽ không ngồi im mặc kệ, thủ đoạn nhiều năm của nhà họ Vạn ở Thượng Kinh mọi người đều đã quá rõ ràng, chỉ có anh nghĩ không thể ác như vậy, không có nghĩa là bọn họ không dám ra tay. Cho nên Vạn Thiệu Luân ra tay, những việc hôm nay, những người chứng kiến đó tuyệt đối sẽ rợn ở trong bụng, trừ phi không muốn sống nữa.
Thương Bách Tề lắc đầu, đột nhiên ông nghĩ, chẳng lẽ làTrăn Trăn đến nhờ nhà họ Phong hỗ trợ? Đúng rồi! Cũng chỉ có nhà họ Phong mới có thể trấn áp được!
Nhưng lúc ông vừa mới vừa ngẩng đầu muốn xác nhận lại, Thương Trăn đã đi lên lầu .
Thương Bách Tề nhẹ lòng không ít, nhưng khi nghĩ tới Thanh Thanh nhăn mày lại, chuyện gièm pha đông tây này không giấu được, không loan truyền trắng trợn, cũng sẽ loan truyền trong phạm vi nhỏ, chỉ hy vọng hôm nay những người đó có thể xác nhận sẽ giữ kín bí mật, nếu không thì sau này Thanh Thanh gả chồng thế nào được?
Nhoắng cái đã hai ngày trôi.
Hai ngày này Thương Trăn vùi đầu vào nghiên cứu thuốc, không để ý chuyện bên ngoài, cũng không quan tâm đến hướng đi của Lâm Tuyết Hàm, mấy ngày nay Vạn Thiệu Luân ở đây, cho dù không muốn, anh ta cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Tuyết Hàm, cô chỉ cần chờ kết quả là được.
Nhưng mà thực đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, nếu không phải Vạn Thiệu Luân đột nhiên một chân chặn ngang, cô hoàn toàn có thể tống cổ Lâm Tuyết Hàm ra đi, dẫm Thương Thanh Thanh xuống bùn đen!
Cô muốn báo thù, nhưng cũng không có nghị lực nhẫn nại mười năm, cô muốn sét đánh nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, mà không phải từng bước một, để cho đối phương đề cao cảnh giác mới đối phó.
Nhưng cô nghĩ lại, lúc này hai mẹ con kia đang bị hao tổn sinh lực lớn, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không dám gây sức ép, cô sẽ làm chuyện của mình trước, chờ cơ hội tiếp theo.
Phong Hành Diễm thất thần ngắm nhìn điện thoại, “Bàng Thất, cậu nói xem vì sao cô ấy không nhận điện thoại của tôi? Đã hai ngày rồi, cô ấy không lo lắng tôi sẽ tức giận, không thích cô ấy nữa sao?”
Bàng Thất là mới được triệu hồi từ bên ngoài về, là tân sủng của Phong Hành Diễm, lúc này nghe thấy cậu chủ hỏi chuyện, nghĩ thầm, chỉ sợ người ta căn bản không đặt cậu ở trong lòng, chứ có để ý cậu có thích cô ấy hay không đâu?
Nhưng ngoài miệng, anh ta khẳng định không thể nói như vậy.
“Thiếu gia, là con gái đều rụt rè, sao có thể cậu vừa theo đuổi đã rung động được? Con gái như vậy cậu cũng không thích mà, quá là không có tính khiêu chiến.”
Phong Hành Diễm cười, “Cậu nói đúng.”
Anh đứng lên, “Đàn ông vẫn nên hào phóng một chút, nếu cô ấy không nghe điện thoại của tôi, tôi sẽ tự tìm đến cửa!”
Nhìn thấy Phong Hành Diễm tới, Thương Trăn hơi sửng sốt, mấy ngày nay cô