Khí thế của cậu Phong vốn dĩ đã rất lớn mạnh, lúc nóng giận càng làm cho người ta có cảm giác không khí cũng bị thiêu cháy!
Nhưng đó là với đàn ông, còn phụ nữ ở đây lại rất thất vọng, đó chính là nhẫn mà nữ chủ nhân nhà họ Phong mới có nhẫn đó!
Lúc này, có người liếc mắt nhìn Vạn Thiệu Luân một cái, nhịn không được cười.
Một câu nói đó của Phong, anh quá xấu, tôi không cưới, tuyệt đối có thể trở thành lịch sử đen tối nhất của nhà họ Vạn, đêm nay Vạn Thiệu Luân thật đúng là vừa mất phu nhân mà lại thiệt quân nha!
Thương Trăn bị Phong Hành Diễm kéo đi, cô đã chuẩn bị tốt công tác đón nhận lửa giận.
Tùy ý, nếu cô đã làm thì cũng sẽ không sợ gánh vác hậu quả, dù sao kiếp này cô đã sớm quyết định muốn tùy ý làm bậy rồi, sợ cái gì?
Bàng Thất đi theo ở phía sau, cậu sợ Phong thiếu sẽ kích động, giá trị vũ lực của thiếu gia còn cao hơn hẳn bọn họ, nếu thật sự ra tay, cô Thương sẽ thảm mất, nhưng mà thiếu gia cũng không đánh phụ nữ, chắc là sẽ không có việc gì đâu……
Hiển nhiên lo lắng của anh là thừa, ra ngoài đại sảnh, bên ngoài là một con đường trải đá cuội, Phong Hành Diễm chợt nhớ ra Thương Trăn mang giày cao gót, anh kìm lòng không được bước chậm lại.
Nhưng mà anh vẫn còn đang tức giận! Đừng tưởng rằng anh đi chậm tốc độ chính là tha thứ cô!
Thương Trăn nhẹ nhàng thở ra, nếu như mang giày cao gót bước nhanh trên đường đá như vậy, nhất định sẽ bị trẹo chân.
Lúc này tâm tình cô đã bình tĩnh lại.
Vừa rồi đúng là cô đã kích động, nhưng dù có lặp lại một lần nữa, có lẽ cô vẫn sẽ làm như vậy.
Một lần không được thì hai lần, thẳng đến khi Phong Hành Diễm xua tan ý niệm cưới cô mới thôi.
Sau khi lên xe, Phong Hành Diễm lạnh mặt không nói chuyện, không khí xung quanh người anh xao động, giống như chỉ cần đốm lửa nhỏ là có thể nổ mạnh, khiến Bàng Thất im như ve sầu mùa đông.
Cậu ta đột nhiên có chút ghen tị với những anh em trên xe khác…… Bọn họ có khoảng cách xa bảo vệ, mà cậu lại phải ở bên cạnh……
Thương Trăn liếc mắt nhìn Phong Hành Diễm một cái, đột nhiên thở dài.
Kỳ thật từ khi tái sinh đến nay, cô tiếp xúc với Phong Hành Diễm nhiều nhất, nhưng đối với tình cảm của anh cô trái lại còn rất lạnh nhạt.
Tình yêu sùng bái hai mươi mấy năm đã sớm chết, và giày vò hóa thành bộ xương khô, trong linh hồn của cô chỉ còn có hận, và khát vọng được sống, ngoài ra không còn cái gì khác.
Những người đó, đều là kẻ thù của cô, cô hận! Thậm chí lúc trước, cô cũng hận luôn cả Phong Hành Diễm.
Nhưng từ lúc Phong Hành Diễm nói cho cô chân tướng anh vì sao phân biệt đối xử cô, cô đột nhiên không hận, chỉ cảm thấy tức cười.
Không hận thì cũng sẽ không yêu, cô chỉ cần báo thù, còn đâu cái gì không cần.
Thương Trăn im lặng, làm Phong Hành Diễm càng tức giận! Hắn muốn xem khi nào Thương Trăn mới tới dỗ dành anh! Cô làm chuyện quá đáng như vậy, không nói xin lỗi, chẳng lẽ một câu êm dịu cũng không định nói sao? Cô không sợ anh sẽ không bao giờ để ý cô ư? Không sợ nếu không có nhà họ Phong che chở, Vạn Thiệu Luân sẽ không bỏ qua cô ư?!
Nhưng đợi một lúc, mắt thấy đã sắp đến nhà họ Thương, anh nhịn không được trộm liếc Thương Trăn một cái, lại thấy trong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra một tia bi thương, tim anh đột nhiên nhảy lên, thoáng cái liền quên ý nghĩ giận dỗi trước đó, mở miệng hỏi.
“Em làm sao vậy?”
Thương Trăn nghe vậy mở mắt nhìn, sắc mặt bi thương chưa kịp đè nén, làm Phong Hành Diễm đột nhiên đau lòng!
Anh nhịn không được ngồi gần lại một chút, im lặng một lát, rồi không có cốt khí nói, “Anh không giận, em đừng lo lắng, nhưng về sau không được như vậy nữa, biết không?”
Tài xế Bàng Thất lập tức hộc máu, thiếu gia à, con mắt nào của cậu nhìn thấy cô Thương sợ anh tức giận mà lo lắng chứ?
Phong Hành Diễm cảm thán trong lòng, anh đàn ông đi so đo với phụ nữ làm gì chứ? Thương Trăn là người phụ nữ của anh, tuy rằng có càn quấy một chút…… Nhưng anh chịu là được.
Nghĩ như vậy, thiên đại vũ nhục vừa phải chịu đã bị quên sạch còn một mảnh, anh kéo tay Thương Trăn, đột nhiên liền hiểu tâm tình của Thương Trăn.
“Có phải bởi vì trước đây anh không đối xử tốt với em, bây giờ đột nhiên thay đổi, làm em cảm thấy rất khó tiếp nhận