Thấy Thương Trăn chạy, Lâm Hàn Thạch tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng lại bị vợ mình giữ lại!
“Sợ cái gì, chờ đến khi Thương Bách Tề đồng ý đẻ Thương Trăn ở lại, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian giày xéo nó! Hơn nữa Thương Trăn cứ chạy như thể chứng tỏ nó vẫn biết sợ, căn bản không đáng lo, hôm nay tiệc đầy tháng của con trai cậu ba vẫn quan trọng, chúng ta đi thay quần áo trước đi!”
Lúc này Lâm Hàn Thạch mới hừ một tiếng, tha cho Thương Trăn, mới vừa nãy nó còn rêu rao lắm mà, thế mà mới xoay ngườu đã chạy? Đều không khác gì trước kia không phải sao!
Đều không khác gì trước kia sao?
Sau khi Thương Trăn ra ngoài, cô đi thẳng đến đại sảnh yến khách, lúc này các khách mới đã tới đông đủ, bởi vì tiệc tự phục vụ nên mọi người tự nói chuyện giao lưu với nhau, chỉ chờ chủ nhà tới để khai mở bữa tiệc.
Thương Bách Tề nghe Lâm Tuyết Hàm nói xong thì có chút do dự, để Thương Trăn ở lại đây một tháng sao? Trong lòng ông không muốn, nhưng nhất thời lại nói không ra lời từ chối tốt.
Chỉ nghe “Phịch” một tiếng, cửa lớn đột nhiên bị đá văng!
Mọi người giật mình kinh sợ, nhà họ Lâm ở Trung Hải cũng coi như là thế gia có uy tín danh dự, ai lại dám to gan như vậy?
Thương Trăn lạnh mặt, bước vào. Rất ít người ở đây nhận ra cô, bởi vì Thương Trăn rất ít khi ra khỏi cửa.
Thấy ánh mắt Thương Trăn mang sát khí, mọi người đều có chút bất an, cũng may Thương Trăn là do Lâm Tuyết Hàm đưa tới.
Lâm Tuyết Hàm biết Thương Trăn nhất định là đã bị người bên ngoại hung hăng vót gọt rồi, cho nên gương mặt bà ta sung sướng khỏi nói, nhìn thấy Thương Trăn thê thảm, bà ta còn thoải mái hơn so với ăn nhân sâm.
“Trăn Trăn, con đến đúng lúc lắm, ba con đã đồng ý để con ở lại nhà họ Lâm chơi một tháng.”
Thương Bách Tề mở to hai mắt nhìn, ông đồng ý lúc nào chứ?
Trước mắt bao người, ông khó mà nói điều gì, nên chỉ cau mày giựt tay áo Lâm Tuyết Hàm.
Lâm Tuyết Hàm cảm giác coi như không, tiến lên một bước muốn đi kéo tay Thương Trăn, vẻ mặt nhã nhặn cười nói.
“Trăn Trăn, con vui không……”
“Chát!” Thương Trăn trực tiếp quăng cho bà ta một cái tát, đánh gãy câu nói khoe khoang của bà ta!
Toàn bộ đại sảnh ồ lên! Lại có người dám đánh người nhà họ Lâm ở trong nhà họ Lâm sao?!
Lâm Tuyết Hàm cảm thấy toàn bộ máu dồn hết lên mặt, bưng mặt khó tin trừng mắt nhìn Thương Trăn! Thương Trăn lại dám đánh bà ta ư?! Còn tát vào mặt bà ta!
Đại sảnh mấu trăm khách mời tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, họ không biết Thương Trăn, nhưng bọn họ biết Lâm Tuyết Hàm, người đó là ai? Tại sao muốn đánh người nhà họ Lâm?
“Trăn Trăn……” Thương Bách Tề muốn giữ, lại bất chượt bị Lâm Tuyết Hàm đẩy ra! Sau khi bà ta lấy lại tỉnh táo thì hai mắt phun lửa! Âm trầm, gằn từng chữ!
“Tiểu tiện nhân, mày dám đánh tao?!”
Thương Trăn khẽ mỉm cười, sau đó trở tay lại thêm một cái tát! Đánh Lâm Tuyết Hàm ngã thẳng xuống mặt mặt đất! Mọi người lùi ra bốn phía, tất cả đều kinh hoảng nhìn Thương Trăn, người này bị điên rồi sao? Có cái gì sao không thể ngồi lại nói chuyện, lại cứ nhất định phải đánh người?
“Đánh bà đấy, mẹ kế tốt của tôi, tố cáo vui không? Vừa mới ở bên trong vui hay không vui khi nghe người khác gặp họa?”
Thương Trăn một bên xoa xoa cổ tay, một bên cười khanh khách hỏi.
“Đủ rồi…… Trăn Trăn, con cũng không nhìn xem đây là đâu à!” Thương Bách Tề thấy Thương Trăn ra mặt đỡ ông, nhưng mấu chốt là không đúng thời điểm, ông vội vàng can ngăn.
Lâm Tuyết Hàm thấy Thương Bách Tề đi can ngăn Thương Trăn mà không tới đỡ bà ta dậy, bà ta tức giận đến mức nổi điên!
Nhưng mà nghe được tiếng kêu sợ hãi của mọi, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, chỗ đông người như vậy mà Thương Trăn còn dám ra tay, hôm nay bà ta không biến thanh danh Thương Trăn thành rác không được!
Cho nên mặc dù hận ý trong mắt đều sắp trào ra, giây tiếp theo, bà ta lại cúi đầu tủi thân ngồi dưới đất khóc.
“Trăn Trăn, vì sao con đối xử với mẹ như vậy? Mẹ là mẹ con mà! Chỉ vì mẹ quan tâm con, muốn dạy dỗ con mà thôi, ở nhà con làm ầm ĩ kịch liệt, ra ngoài cũng không chừa chút mặt mũi cho nhà họ Thương sao?”
Những lời bà ta nói vừa đáng thương vừa uất nghẹn, không ít người không hiểu đầu đuôi đều hướng ánh mắt ác