Hình ảnh nhất thời biến mất, phần mấu chốt của cuộc đối thoại không bị lộ ra, nhưng chỉ với vài câu ít ỏi, cũng đã cũng đủ để đem Nhạc Mộng Như đánh vào vực sâu.
Nhưng Nhạc Mộng Như rất rõ ràng, đối phương đã có video này, thì sẽ không khả năng dừng tay như vậy, sắc mặt cô ta trầm như ngâm nước, là ai? Đến tột cùng là ai dám hại cô ta như vậy? Kẻ đó không sợ gặp phải sự trả thù của Phong gia sao? Ai mà không biết Phong Hành Diễm đối đãi với cô ta rất tốt!
Mà phía dưới đã bắt đầu dị nghị.
“Kỳ lạ, không phải là nói điệu múa thành danh《 phượng khởi vùng sông nước 》của Nhạc Mộng Như là do chính cô ấy tự sáng tác sao? Năm đó điệu múa này ‘bạo hồng’ đã thu nhận được mười mấy giải thưởng lớn, một điệu múa thanh danh, mà sao trong video trực tiếp vừa rồi, điệu múa này lại là của người khác?”
“Hơn nữa Nhạc Mộng Như muốn mua, đối phương còn không chịu bán, vậy thì Nhạc Mộng Như có được điệu múa này như thế nào?”
“Đồ lừa đảo! Cái gì mà nhà vũ đạo trẻ tuổi có thiên phú! Hóa ra là đạo tâm huyết của người khác!”
“Cậu thanh niên vừa nãy là ai, kêu cậu ấy ra đối chất!”
Thanh âm phía dưới ngày càng nhiều, tranh cãi ồn ào, Thương Trăn nhìn đến gương mặt tái nhợt luống cuống của Nhạc Mộng Như, bàn tay đang nắm chặt dần buông ra.
Tiếp theo đã không còn cần thiết phải xem, Thương Trăn tắt video, hỏi Phong Hành Diễm.
“Tô Tuân đâu? Anh nói anh đã gặp cậu ta, đem cậu ta giao cho tôi.
”
Phong Hành Diễm thật sự sờ không rõ tâm tư củaThương Trăn, hiện tại cô vui, hay là không vui? Nếu vui, vì sao ánh mắt của cô lại vẫn lạnh như vậy ? Chẳng lẽ vạch trần bộ mặt thật của Nhạc Mộng Như không phải kết quả mà cô muốn sao?
Nhưng ngoài miệng, Phong Hành Diễm vẫn thấp giọng trả lời.
“Cậu ta cầu xin anh giúp cậu ta phơi bày chính nghĩa, sau khi anh đáp ứng giúp cậu ta xong, cậu ta liền đi rồi.
”
Đây là lời nói thật, Phong Hành Diễm anh sẽ không đưa một người đàn ông có diện mạo không tồi đến bên Thương Trăn bên đâu, người câm cũng không được, dù sao anh cũng đã an bài cho Tô Tuân, để cậu ta không phải chịu khổ.
Thương Trăn trầm ngâm một lát, đứng lên.
“Màn diễn hôm nay rất đẹp, cảm ơn cậu Phong đã chiêu đãi, tôi đi trước.
”
“Thương Trăn!”
Phong Hành Diễm đột nhiên giữ chặt tay Thương Trăn, “Hiện tại em vui, hay là tức giận?”
Đôi con ngươi sáng lạnh của Thương Trăn híp lại, nhìn anh bằng nửa con mắt.
“Tôi có vui hay không có quan trọng sao?”
“Rất quan trọng!”
“Tôi đây rất vui, mời anh buông tay.
”
“Không!” Phong Hành Diễm nhíu mày, môi mỏng của anh mím chặt rồi lại buông ra, lặp lại vài lần, không khó để nhìn ra trong lòng anh đang giằng xé.
“Rốt cuộc em không vui cái gì? Ánh mắt của em nói cho anh biết em kháng cự anh!”
Thương Trăn nghe vậy, cuối cùng cũng thô bạo hất tay anh ra!
“Kháng cự? Cái từ này dùng không sai, thực tế tôi cũng thích một màn vừa rồi, nhưng tôi cảm thấy…… anh rất đáng sợ!”
“Anh đáng sợ?”
Phong Hành Diễm cảm thấy ngực anh giống như bị trúng một mũi tên! Bực bội, đau nhức, muốn phẫn nộ, nhưng lại chỉ có thể gắt gao dè nén xuống.
Thương Trăn cười lạnh.
“Không đáng sợ sao? Thương thì muốn nó sống, hận thì muốn nó chết, nếu có một ngày anh hết hứng thú với tôi, chán ghét tôi, có phải hay cũng sẽ dễ dàng mà đẩy tôi xuống địa ngục?”
Đây quả thực chính là bôi nhọ!
Phong Hành Diễm cắn răng, “Anh biết rõ anh sẽ không làm như vậy đối với em! Anh……”
“Đừng nói anh thích tôi!”
Ánh mắt Thương Trăn đột nhiên sắc bén lên, một khắc đó, Phong Hành Diễm rốt cuộc cũng thấy sự tức giận ẩn giấu của cô!
“Nếu như có một ngày anh phát hiện người lừa gạt anh chính là tôi, phát hiện anh tin sai người rồi, phát hiện lúc trước người cứu anh chính là Nhạc Mộng Như, anh sẽ như thế nào?”
Phong Hành Diễm không đáp, Thương Trăn liền nói ngay.
“Anh sẽ thẹn quá hóa giận? Sẽ khiến tôi muốn sống không được muốn chết không xong? Phong thiếu gia, anh muốn làm cái gì cũng đều quá dễ dàng, đi theo bên cạnh anh rất nguy hiểm, tôi rất sợ!”
Nói xong, cô hất tay Phong Hành Diễm rồi đi ra ngoài, Phong Hành Diễm đột nhiên bật ra thanh âm!
“Sẽ không!”
Bước chân Thương Trăn chợt dừng.
“Cho dù em lừa gạt anh! Cho dù em lợi dụng anh! Cho dù em là người phụ nữ lòng dạ độc ác không chuyện ác nào là không làm, anh vẫn cứ thích em! Chính là thích em! Em biết rõ anh sẽ không thương tổn em, rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì?”
Thương Trăn đứng im không nhúc nhích, lại bị Phong Hành Diễm ôm chặt