Thương Trăn mím môi, nhịn không được hỏi.
“Có phải anh đã xảy ra chuyện?”
Phong Hành Diễm khẽ hừ một tiếng, “Em hỏi thừa rồi, anh sao có thể để xảy ra chuyện?”
Thương Trăn nghĩ thấy cũng đúng, Phong gia không giống như những thế gia khác, cha của Phong Hành Diễm - Phong Tứ Hải là nhà giàu số một, em trai ông ta Phong Vạn Quốc là cán bộ cấp cao của quốc gia, Phong gia muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn quyền có quyền, khả năng xảy ra chuyện tính ra quá nhỏ, nếu không phải địa vị quá cao, cũng không thể nuôi dưỡng ra một Phong Hành Diễm tính cách ngạo mạn.
Thương Trăn hơi hơi yên tâm, thái độ lại lạnh nhạt xuống.
“Không có việc gì tôi tắt máy.
”
“Đợi đã!” Phong Hành Diễm có chút khẩn trương, anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng.
“Em không có một chút nào nhớ anh ư? Thật sự một chút cũng không có?”
Trước đó anh vẫn luôn dao động xung quanh người cô, không ngừng cọ xát cảm giác tồn tại, bây giờ biến mất liên tiếp lâu như vậy, Thương Trăn không thể nào không nhớ anh!
“Đừng mạnh miệng, kỳ thật em nhớ anh đi?!”
Thương Trăn đột nhiên nâng khóe miệng, cô mạnh mẽ ấn xuống, lạnh nhạt nói.
“Hẹn gặp lại.
”
“Đừng!”
Phong Hành Diễm kịp thời dừng lại, có chút không cam lòng cắn cắn môi dưới, “Không nhớ thì không nhớ…… Chỉ là anh muốn nhắc em cẩn thận một chút, bên Vạn gia hình như đang có hành động gì đó, bọn anh không ở trong nước, tự em phải bảo vệ tốt chính mình, không được, em đến nhà cũ Phong gia ngay bây giờ đi, có nghe thấy không?”
Cảm giác được người quan tâm như vậy quả thực không chỗ nào chê.
Thương Trăn cuối cùng vẫn là cười, có điều là giọng điệu rất khó hiểu.
“Dài dòng.
” Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lời nó, “Tôi biết rồi.
”
Phong Hành Diễm nghe vậy lập tức hài lòng, “Nếu không hiện tại em đến nhà cũ đi? Vạn gia muốn làm cái gì, rất có thể chỉ nhằm vào em!”
Thương Trăn vừa định nói, đột nhiên nghe được tiếng vang mơ hồ truyền đến từ phía bên kia điện thoại, sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng.
“Anh bây gờ ở đâu?”
Bên Phong Hành Diễm truyền đến trận âm thanh hỗn tạp, qua một lúc lâu, mới nghe được Phong Hành Diễm có chút khẩn trương nói.
“Xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng mà cũng không sao, anh phải đi, gọi lại cho em sau!”
Thương Trăn nhíu mày, muốn truy vấn lại, nhưng phía bên đó liền truyền đến thanh âm đứt quãng của Phong Hành Diễm, cùng với tiếng sóng điện thoại.
“…… Thương Trăn, lần đầu tiên anh…… rất nhớ…… Em…… Chờ anh trở lại.
”
“Chờ đã! Phong Hành Diễm?”
Thương Trăn bò dậy từ trên giường, nhìn đã điện thoại đã bị ngắt, lại đánh gọi lại, nhưng biểu thị lại không thể kết nối được, xem ra chỉ Phong Hành Diễm mới có thể đơn phương gọi điện thoại cho cô……
Mà bên kia, Phong Hành Diễm dẫn người rút lui về hướng nhà xưởng.
“Thiếu gia! Nếu không chúng ta từ chối nhiệm vụ này đi? Nước L quốc đột nhiên bị bạo loạn, ngài ở lại đây quá nguy hiểm!”
Phong Hành Diễm xoa xoa máu trên mặt, không hề để ý nói, “Chính vì thế mới không thể đi! Chú chủ trương chi viện nước L, trận nội loạn này chúng ta nhất định phải thắng! Bây giờ nước L tạm thời bị phong tỏa, chỉ có tôi có thể hành động, hiện giờ vũ khí tiền tuyến bị thiếu, nếu chúng ta không đi chi viện, quân chính quy của nước L không thể duy trì được lâu.
”
“Nhưng mà……” Bàng Cửu là một cái người đàn ông nhỏ nhỏ gầy gầy, nghe vậy biểu tình rối rắm, “Nhưng mà Phong nhị gia cũng nói, tất cả vẫn phải lấy sự an toàn của ngài làm chủ……”
Phong Hành Diễm không nghe, nếu anh rút lui, nước L thật sự không cứu được, chi viện khắp nơi đều sẽ không nhanh bằng anh, bởi vì anh đã kho vũ khí ở đây.
Thấy Phong Hành Diễm không nghe, Bàng Thất bên cạnh liền phóng đại chiêu.
“Thiếu gia, nếu ngài có việc gì, không biết cô Thương sẽ bị Vạn gia tra tấn như thế nào nữa……”
Thân thể Phong Hành Diễm chợt ngừng, gương mặt sắc nét hiện lên một tia kiên nghị.
“Tôi tin tưởng cô ấy, tôi sẽ không có việc gì, cô ấy cũng sẽ không!”
Cô đã không phải là cô gái nhỏ trước kia, cô là thứ kim châm đâm nhiều lần khiến cho anh rất đau.
Nghĩ đến cái gì, Phong Hành Diễm khẽ mỉm cười, ở trên đường phố rách nát khói lửa chiến tranh, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ.
*
Thương Trăn trong lòng rất nôn nóng, thực ra, cô cảm giác cô giống như đã bỏ sót cái gì……
Trong lúc nóng vội, cô gọi điện thoại cho Lý Uyển Oánh.
Lý Uyển Oánh vừa mới khóc xong, con trai vốn chỉ đến nước L điều khiển quân tư, bởi vì Phong gia chân chính là nhà kinh doanh cung ứng súng ống đạn dược, hợp tác mật thiết với chính phủ, nhưng ai biết đột nhiên lại bùng nổ chiến tranh? Con trai nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cũng không biết xảy ra chuyện hay không……
Cho nên