Thanh âm thánh đường lập rơi xuống, cực quang xuất hiện các nơi trên thế giới rơi rụng thành tinh điểm, biến mất trong tầm mắt, mà thế nhân cũng rốt cuộc không còn nghe thấy cái thanh âm kỳ quái kia nữa. Chỉ là mọi người đều đã biết đến cái dị tượng này, thánh đường cùng Trác Cẩn Khác bị cao tầng dấu diếm đi vào trong mắt thế nhân, bọn họ đều đang tò mò đây là ai? Hiện giờ là thời đại tiến hóa giả quật khởi, bọn họ lại không chút hiểu biết về thánh đường, phần lớn đều cho rằng đó cũng chỉ là một tiến hóa giả đang rêu rao mà thôi, chỉ có người có tâm thông minh mới phát giác được chỗ quái dị trong đó.
Hiện giờ, nhóm chuyên gia bị các quốc gia nuôi nhốt cũng có người đưa ra ý kiến, Trác Cẩn Khác chẳng qua cũng chỉ là một tiến hóa giả đặc thù mà thôi, cái y gọi là tín ngưỡng cùng Thần Thuật, chẳng qua cũng chỉ là một loại dị năng mà y thức tỉnh, có thể khiến những người khác đạt được lực lượng thần kỳ, mà trận thanh thế to lớn hiện tại này, cũng chẳng qua chỉ là một vở kịch mà Trác Cẩn Khác dùng dị năng cường đại xây dựng mà thôi. Loại quan điểm kiềm giữ này, hơn nữa nhân số cho rằng như vậy cũng không ít, ở trước kia những việc này còn có thể có khoa học vạn năng để giải thích, sau khi tiến vào thời đại tiến hóa, dùng dị năng càng thêm kỳ quái để giải thích, liền nói thông.
Trác Cẩn Khác sẽ không áp dụng biện pháp cưỡng chế tin tưởng, người tin thì tin, kẻ không tin cũng không cần tin. Tín ngưỡng cũng không phải là thứ gì tất yếu đối với y, ngược lại là mọi người bởi vì tín ngưỡng mà đạt được Thần Thuật, nhận được che chở. Thứ Trác Cẩn Khác y cần, chẳng qua cũng chỉ là để tiêu bớt quãng thời gian dài dằng dặc này mà thôi, tôn giáo là thứ y quen thuộc nhất, làm mấy trăm năm đã quen rồi, nên liền lựa chọn nó để phát triển, mới có thánh đường xuất hiện. Xuyên thấu qua góc độ tín ngưỡng, Trác Cẩn Khác thân là nhân loại lại cảm nhận được thỏa mãn từ nhìn trộm dục vọng của nhân loại, nhìn nhân loại hai mặt, đó cũng là một loại lạc thú, đây là lạc thú mà chỉ có thần mới có thể hưởng thụ được.
Trước khi giọng nói của Trác Cẩn Khác rơi xuống, phàm là các nhân sĩ đang chiến đấu với Sinh Vật Biến Dị thì đều nhận thấy được, bởi vì các Sinh Vật Biến Dị đã dừng động tác, phảng phất giống như bọn chúng đang lắng nghe vậy, khiến cho những người này sinh ra quái dị đối với năng lực của Trác Cẩn Khác, đặc biệt là các tiến hóa giả, bọn họ khẳng định có thể phân biệt được, đó là hệ thống lực lượng hoàn toàn khác biệt hẳn với dị năng của bọn họ. Nhân cơ hội này, bọn họ muốn công kích Sinh Vật Biến Dị, lại phát hiện, bọn họ không có cách nào làm được, tất cả các hành vi đều giống như bị hạn chế vậy, bất luận là bọn họ hay là Sinh Vật Biến Dị, vào thời khắc điều ước thánh đường ký kết, đều không có biện pháp nào công kích đối phương, thế giới tại thời điểm điều ước thánh đường ký kết, dừng lại hết thảy phân tranh, lấy đó thể hiện sự thần thánh của điều ước thánh đường.
Hai tồn tại cao nhất thế giới, khế ước ký kết giữa hai bọn họ, đương nhiên là thần thánh vô cùng, sao có thể để người thế tục phân tranh, khinh nhờn giờ phút thần thánh này được, sau khi khế ước ký kết xong, các ngươi lại hẵng bắt đầu đi. Mà sau khi khế ước vừa đạt, nhóm Sinh Vật Biến Dị lại lần nữa bắt đầu hoạt động, người không kịp phản ứng liền gặp phải tao ương, chẳng qua trong số đó, tuyệt đối không bao gồm Hiên Viên Kiệt.
Lúc Trác Cẩn Khác ký kết, Hiên Viên Kiệt đang mang theo tiểu đội Nghịch Thứ ra bên ngoài làm nhiệm vụ, cũng chính là đang chiến đấu với Sinh Vật Biến Dị, nhìn Hiên Viên Kiệt chiến đấu hăng hái tắm máu, hiện ra vẻ điên cuồng,các thành viên từ trên xuống dưới của tiểu đội Nghịch Thứ, đều không có một ai đi lên khuyên, bọn họ đã sớm khuyên qua rất nhiều lần rồi, chỉ là không một người có thể khuyên nổi Hiên Viên Kiệt.
Chuyện của Trác Cẩn Khác, tất cả mọi người trong tiểu đội Nghịch Thứ đều đã biết, lúc ban đầu, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt đều che giấu hành động của bọn họ, khiến cho bọn họ nghĩ lầm rằng Trác Cẩn Khác thật sự là người ti tiện như vậy, một đám đều ôm nỗi hận ý căm thù đến tận xương tuỷ đối với Trác Cẩn Khác. Chỉ là sự tình sau lại tới một bước nghịch chuyển kinh thiên, Hiên Viên Kiệt tỉnh lại, Trác Cẩn Khác là bị Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt hãm hại, lập tức, mục tiêu phẫn hận liền chuyển sang Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ, sao bọn họ lại có thể đối đãi với đồng đội như vậy được.
Chẳng sợ sau lại biết được từ lúc bắt đầu Trác Cẩn Khác đã che giấu rất nhiều, có mục đích riêng, bọn họ vẫn như cũ không có cách nào trở lại thái độ như trước kia đối với Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ nổi. Ngăn cách là không thể tránh khỏi, ai bảo bọn họ thân là hai vị phó đội trưởng của tiểu đội, lại đi hãm hại đội viên chứ. Nếu không phải Hiên Viên Kiệt cường thế, tiểu đội Nghịch Thứ rất có thể sẽ bởi vì Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt, mà giải tán ngay lập tức. Đối mặt với các đội viên không tín nhiệm, Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ cũng chỉ có thể tự mình nhấm nháp phần quả đắng này thôi, ai bảo bọn họ làm sai.
Hiên Viên Kiệt điên cuồng chiến đấu như thế, là muốn trở nên mạnh hơn, sau khi trải qua Trác Cẩn Khác đả kích, Hiên Viên Kiệt điên cuồng muốn biến cường, hắn phải báo đáp lại hậu ái của Trác Cẩn Khác đối với hắn, hắn cần phải trở nên cường đại, sớm ngày đạp Trác Cẩn Khác dưới chân. Điên cuồng chiến đấu, cũng có nguyên do để hả giận, trải qua thời gian một tháng, dao động tâm lý Trác Cẩn Khác tạo thành cho Hiên Viên Kiệt vẫn là trước sau như một, không có yếu bớt.
Thời điểm đang chiến đấu kịch liệt, đột nhiên vang lên thanh âm của Trác Cẩn Khác, thanh âm kia tuy xa cách đã lâu, nhưng vẫn bị Hiên Viên Kiệt chặt chẽ nhớ kỹ, sẽ không nhận sai, Hiên Viên Kiệt đang chém giết Sinh Vật Biến Dị, dưới kích thích của thanh âm này, đang muốn hạ tay ác hơn với Sinh Vật Biến Dị đối diện, cả người lại giống như bị trói buộc vậy, không thể động đậy.
Biết đây là bởi vì Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát loại trói buộc làm hắn không cam lòng cùng càng thêm phẫn hận này, nhưng cũng chỉ có thể cảm giác được bất lực thất bại, cùng vực sâu chênh lệch khiến hắn không thể không nhìn lên. Phẫn nộ, phẫn hận, thiêu đốt cả người Hiên Viên Kiệt, cũng làm Hiên Viên Kiệt bạo phát tiềm lực, chỉ tiếc, không đến mấy phút đồng hồ, ngay khi Hiên Viên Kiệt sắp có được manh mối để thoát khỏi, trói buộc kia đã
mở ra, làm Hiên Viên Kiệt ngay cả cơ hội nhận ra được cũng không có.
Bản thân tránh thoát, lại không phải bởi vì năng lực của mình, mà là do Trác Cẩn Khác buông tha. Hiên Viên Kiệt sắc mặt phi thường khó coi, chém chết Sinh Vật Biến Dị trước mắt, lâm vào trong chiến đấu càng thêm điên cuồng, cả người tựa ma thần tắm máu. Đây là Hiên Viên Kiệt trong mắt tiểu đội Nghịch Thứ.
Khi tất cả Sinh Vật Biến Dị đều đã bị tiêu diệt, Hiên Viên Kiệt nhìn lên không trung, tầm mắt bất khuất phảng phất như muốn xuyên thấu trời cao, ánh mắt châm lên hận ý phảng phất như muốn thiêu đốt không trung, đem người đang ở phương xa nào đó đốt thành tro tàn, ngọn lửa màu đen đốt cháy, làm người ta ngay cả đến gần cũng không được.
Lúc này Hiên Viên Kiệt, trong lòng chỉ có một tên, Trác Cẩn Khác Trác Cẩn Khác Trác Cẩn Khác, cái tên làm hắn tràn ngập hận ý này. Mà Trác Cẩn Khác được Hiên Viên Kiệt nhiệt liệt nhớ mong như thế, lúc này lại đang không thể phân ra một chút tâm thần nào, để chú ý tới vị sủng nhi làm y nhìn nhiều thêm một con mắt này, y đang vội vàng kiến tạo thánh đường của mình.
Sau khi ký kết khế ước, tấm bia to dừng ở trên mặt đất, quang mang bên trên nhàn nhạt nhu hòa không chói mắt, trong ban đêm cũng sẽ không quá phận rêu rao, mạc danh dựng lên một cảm giác thần thánh, thời điểm nhìn thấy tấm bia to liền sẽ nổi lên ở trong lòng, không dám tới gần, sợ khinh nhờn thần thánh. Tấm bia to này, về sau cũng sẽ được gọi là điều ước thánh đường, nằm giữa quảng trường Trung Ương Thần Điện, phàm là người đi ngang qua thì đều sẽ được chiêm ngưỡng thần tích như thế, trở thành một đạo tiêu chí của thánh đường, chờ lúc nhân loại yên ổn một chút, luôn sẽ có người nhàn hạ thoải mái tới du lịch, coi như là một địa điểm du lịch.
Không cần để người trông giữ, điều ước thánh đường chính là không thể trộm đi được, muốn tới gần chữ khắc chạm vào chính là vọng tưởng, chỉ cần tới gần sờ một chút thôi là sẽ bị tầng kim quang hơi mỏng kia ngăn cản lại, ngoại trừ Trác Cẩn Khác ra, hiện giờ trên đời này còn chưa có ai có thể làm được như vậy.
Trác Cẩn Khác như cũ đứng ở trên hư không, chữ thập giá của y lại lần nữa đánh vào hư không, đẩy ra tầng tầng gợn sóng, mắt thường có thể thấy được, kim quang phất qua, thế giới thay đổi hình dạng.
Hiện ra đầu tiên chính là Trung Ương Thần Điện, sau đó là vị trí của các tín đồ, về sau là quảng trường trung ương, bể phun nước, đường phố, từng tòa kiến trúc đã được quy hoạch tốt, sau khi kim quang phất qua, xuất hiện ở trước mắt mọi người, hiện tượng kỳ ảo tựa như cảnh trong mơ, làm mọi người chỉ muốn mở to hai mắt ra nhìn, không đành lòng chớp mắt, sợ bỏ lỡ cái gì. Chúng ta có thể nói năng lực của Trác Cẩn Khác là dị năng, nhưng mà hình ảnh trước mắt, là có thể dùng dị năng để giải thích được sao, đây không phải là ảo giác, mà là thần tích chân chính.
Không nói đến các tín đồ, ngay cả người vô tin như Fein, thời điểm đối mặt với thần tích này, cũng đang dao động, một chút hạt giống tín ngưỡng kia dừng lại ở trong lòng hắn, Trác Cẩn Khác phát hiện, nhưng lại không có chỉ ra, tùy ý Fein kiên trì quan điểm của mình, nhìn hắn quyết giữ ý mình, coi như lạc thú.
Thánh đường giống y như đúc trên bản thiết kế rất nhanh đã xuất hiện trước mắt mọi người, trên bầu trời Trác Cẩn Khác cũng không có bởi vậy mà dừng tay, y lấy ra một lượng lớn hạt giống từ trong không gian, chỗ này đều là do y thu thập từ trước khi tai biến, sau đó tung hạt giống xuống, những hạt giống này có quy tắc mà rơi xuống địa phương mà chúng nên ở.
Hoa viên Trung Ương Thần Điện, các nơi lâm viên thắng cảnh đình viện, hoa tươi nở rộ, dây leo uốn quanh, nước chảy róc rách, các tín đồ nhìn thấy được, thực vật dùng tốc độ cực nhanh, nẩy mầm sinh trưởng thô tráng, nở hoa nở hoa, mọc cao mọc cao, không mất bao lâu, hoa nở rực rỡ, cảnh trí bóng râm tươi đẹp liền xuất hiện ở trước mắt, địa phương vốn dĩ huy hoàng thần thánh, nay lại nhiều thêm sinh cơ linh động.
Đồng ruộng ngoài thành, một mảnh ánh vàng rực rỡ, đó là tín hiệu mùa thu hoạch, cây ăn quả treo trái cây, đè thấp chạc cây, núi non trùng điệp, đang phô bày sắc thái, một tầng lục ý nhuộm đẫm. Không đến hơn mười phút thời gian, thế giới mạt thế vốn dĩ suy sụp nghèo túng trong mắt mọi người, đã trở nên càng thêm tốt đẹp hơn cả trước khi tai biến.
Trác Cẩn Khác hạ xuống, nhìn biểu tình qua thật lâu vẫn cứ chưa thể lấy lại tinh thần của các tín đồ, lẳng lặng chờ, đến khi bọn họ tỉnh lại từ trong thần tích, dùng ánh mắt khát khao ngắm nhìn Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác mới tuyên bố với bọn họ, “Hảo hảo nhìn một chút, địa phương mà các ngươi sẽ sinh hoạt đi.” Một đám tín đồ này, đương nhiên sẽ là các hộ gia đình ở đây, bọn họ cũng là những người kiên định nhất, giữa một đám tín đồ, đây là chứng minh tương lai của bọn họ. “Fein, bọn họ giao cho các ngươi.” Trác Cẩn Khác thả tự do cho các tín đồ, y biết, có y ở đây các tín đồ sẽ cảm thấy bị câu thúc.
Nói xong, liền xoay người trở lại Trung Ương Thần Điện của y, sau khi thân ảnh Trác Cẩn Khác vừa biến mất, các tín đồ mới mang theo biểu tình kích động, đi đến điểm mục đích đầu tiên, chính là chỗ ở mà từng người bọn họ đã kế hoạch. Qua hai giờ, bọn họ lại không hề cảm thấy mỏi mệt hẹn gặp nhau, bắt đầu tiến hành mò mẫm toàn bộ thánh đường.
“Đó là thứ gì vậy?” Mọi người sau khi đến nơi, liền phát hiện ở trên đường phố xuất hiện một vài thứ kỳ quái nào đó, nam tử thành niên lớn bằng bàn tay, tròn hồ hồ, màu kim sắc nhạt, bay, có mắt đen tựa như đậu xanh, bàn tay ngắn nhỏ hình tam giác kỳ quái.