“Gần đây có tin tức của y không?” Lên xe mới được một hồi, Hiên Viên Kiệt đã hỏi, hắn mới đi ra từ một chỗ hoang vắng nào đó, ở trên đường gặp một ít thương đội, biết được đã sắp cửa ải cuối năm, từ sau khi tai biến, chuyện ăn tết đã trở nên xa xôi, nghĩ đến bản thân đã lâu chưa có liên hệ với người thân bạn bè, liền khởi hành về kinh đô, một đường phong trần mệt mỏi, vẫn chưa hề nghỉ ngơi. Ngoại trừ vội vàng trở về ra, cũng muốn biết cả, tin tức của y.
Những thương đội trên đường rất khó biết được tin tức gì đó, chỉ có cao tầng như Trưởng Tôn Kỳ mới đủ khả năng biết được càng nhiều tình huống về thánh đường.
Trưởng Tôn Kỳ thông qua kính chiếu hậu nhìn Hiên Viên Kiệt đang quan sát ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm thở dài, y trong miệng Hiên Viên Kiệt, ngoại trừ Trác Cẩn Khác ra thì còn có thể là ai nữa đây, không nghĩ tới tình cảm của Hiên Viên Kiệt đối với Trác Cẩn Khác vẫn như cũ không có thay đổi. Đến lúc này, y còn có thể nói được gì nữa chứ, đoạn cảm tình này, y sẽ chỉ là người vây xem, không thể giúp được một chút gì.
“Người bên phía thánh đường, phong tỏa tin tức rất nghiêm mật,” hiện tại thế lực làm sứ quán ở thánh đường cũng không ít, thượng tầng có thể biết được tin tức như vậy, bình thường đều là tín đồ tử trung của thánh đường, rất khó lộ ra cái gì, mà trong số tin tức có thể thu được, tin về Giáo Hoàng lại càng thưa thớt, từ sau khi Trác Cẩn Khác bế quan, y tựa như đã biến mất, không có bất luận một tin tức gì, “Trung Ương Thần Điện cũng không phải chỗ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể đi vào.” Trung Ương Thần Điện được các nhóm sứ đồ canh gác, chặt chẽ ngăn cản hết thảy ánh mắt nhìn trộm, không phải chưa từng có người muốn lẻn vào, lại chưa từng có ai thành công qua.
Cẩn thận tính tính, từ khi thánh đường xuất hiện, nhân viên phi thánh đường ra vào Trung Ương Thần Điện, cũng chưa quá con số mười ngón tay, ba người bọn họ còn chiếm ba vị trí trong đó.
“Phải không.” Từ trên mặt Hiên Viên Kiệt nhìn không ra uể oải cùng mất mát.
Trường Tôn gia chủ trong đêm khuya lái xe đến cửa thành đón người, tin tức này rất nhanh đã tản ra, thông qua người thủ thành miêu tả, người để Trưởng Tôn Kỳ tự mình đón tiếp kia, xác định là Hiên Viên Kiệt không thể nghi ngờ. Người hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất trong nước kia, cường giả trên thế giới chỉ đứng sau Giáo Hoàng thánh đường Trác Cẩn Khác đã trở lại. Những người kia không hiểu được thân phận đại biểu chủng tộc của Hiên Viên Kiệt, cho rằng Hiên Viên Kiệt đã chết, đám gia hỏa có mưu đồ gây rối với Hiên Viên Kiệt, lập tức dừng hết thảy mọi âm mưu. Đây là lực uy hiếp của một cường giả.
Đã trễ thế này, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt, cũng chỉ ôn chút chuyện với Hiên Viên Kiệt trên xe mà thôi, rồi trực tiếp đưa Hiên Viên Kiệt trở về Hiên Viên gia. Không nói đến sự náo nhiệt đêm nay mà Hiên Viên Kiệt gây ra, vừa trở về Hiên Viên Kiệt đã bị cha mẹ cùng các anh em vây lấy quan tâm, không khí hòa thuận tựa như Hiên Viên gia, ở trong các thế gia đại tộc là rất hiếm thấy. Cũng không biết có phải cường vận của Hiên Viên Kiệt cũng bao trùm luôn cả người nhà của hắn hay không, trực hệ của Hiên Viên Kiệt, không có một ai ngã xuống trong mạt thế.
Nhìn cha mẹ già nua, Hiên Viên Kiệt ẩn ẩn có chút bi thương năm tháng không buông tha người. Hiên Viên Kiệt cũng không phải là người bạc hạnh vô tình, cha mẹ anh em hắn thiệt tình đối đãi với hắn, sao hắn có thể không để ý đến được. Đêm nay, Hiên Viên Kiệt thành thật cùng cha mẹ người nhà ở bên nhau, đã không còn cái loại ý niệm hoang mang rối loạn vội vàng đi tìm Trác Cẩn Khác nữa. Hắn yêu Trác Cẩn Khác, lại cũng không thể bỏ qua cha mẹ người nhà được. Chỉ là hắn cần phải nói với cha mẹ một chút, về ý tưởng của hắn đối với Trác Cẩn Khác.
Mẫu thân Hiên Viên Kiệt nghĩ lấy tuổi tác của Hiên Viên Kiệt, cũng nên để Hiên Viên Kiệt kết hôn rồi, trừng phạt mà Trác Cẩn Khác trao cho Hiên Viên Kiệt của bọn họ, đã định về sau bà sẽ không có cháu chắt để ôm, mấy năm nay bà đã nhận thức rõ hơn nữa cũng tiếp nhận sự thật này rồi, chỉ là dù sao Hiên Viên Kiệt cũng nên có một cái gia đình, về sau có người làm bạn. Con trai của mình mạnh như vậy, tuổi thọ lại dài, người kia nhất định phải tri tâm hợp ý, cũng đủ cường đại, mới có thể bồi con trai qua cả đời được.
Mẫu thân Hiên Viên Kiệt, tại Hiên Viên Kiệt không có nhà, đã bắt đầu sàng chọn, điều kiện hàng đầu chính là cần phải là tiến hóa giả, sau đó mới xem xét đến bộ dạng phẩm hạnh, còn bối cảnh gia thế, bà không ngại một chút nào, chỉ cần con trai cảm thấy thích là được rồi. Chọn tới chọn đi liền có mấy người vào danh sách, chắc rằng con trai sẽ vừa lòng. Ngày hôm sau khi Hiên Viên Kiệt trở về, mẫu thân Hiên Viên Kiệt liền gấp không chờ nổi mà thu xếp cho Hiên Viên Kiệt.
Lúc này Hiên Viên Kiệt cần phải tỏ thái độ, nếu hắn dám đi thân cận như vậy, A Khác mà hắn còn chưa theo đuổi được đến tay sẽ nghĩ như thế nào đây. Tưởng tượng đến Trác Cẩn Khác sẽ nắm lấy điểm này, phủ định bản thân, Hiên Viên Kiệt liền cảm thấy tương lai một mảnh hắc ám. Xem mặt gì đó, chẳng sợ bản thân tuyệt đối sẽ không có hứng thú với đối phương, cũng tuyệt đối không thể đi được. Ở điểm này, tuyệt đối không thể thỏa hiệp với mẫu thân.
“Mẹ, con có người trong lòng.” Trước khi mẫu thân hành động, Hiên Viên Kiệt đã đánh nát ý niệm của mẫu thân trước, hiện tại độ tiếp nhận đồng tính yêu nhau đã cao hơn trước kia nhiều, chỉ là ở tuổi này của mẫu thân, vẫn có chút quan niệm không thể dễ dàng thay đổi được. Hiên Viên Kiệt đã có chuẩn bị đối mặt với áp lực đến từ mẫu thân rồi.
Từ nhỏ đến lớn Hiên Viên Kiệt vẫn luôn rất có chủ kiến, tùy hứng làm bậy, Hiên Viên Kiệt có thể làm được những việc đó, cũng bởi vì công tích vĩ đại từ nhỏ đến lớn của hắn, đều do mẫu thân rèn luyện dạy dỗ mà ra. Mặc kệ mẫu thân phản đối cái gì, hắn cũng sẽ nhận định Trác Cẩn Khác. Hắn không muốn làm một đứa con bởi vì tình yêu mà bất hiếu, chỉ là đối với Trác Cẩn Khác, hắn không có cách nào buông tay. Tuy rằng rất không hiếu thuận, nhưng hắn vẫn muốn lợi dụng một chút sự mềm lòng cùng thỏa hiệp đặc hữu của cha mẹ đối với con cái.
“Sao trước kia chưa từng nghe con nói qua vậy? Là trên đường gặp được? Con gái nhà ai? Gọi là gì?” Đôi mắt mẫu thân Hiên Viên Kiệt phi thường thiện lương, con trai là do bà sinh, tính cách thế nào bà tự nhiên rất rõ ràng, Hiên Viên Kiệt không sợ trời
không sợ đất, không tất yếu phải bịa đặt ra một lời nói dối để trốn tránh loại chuyện xem mặt này. Nếu Hiên Viên Kiệt không có người trong lòng, tuyệt đối sẽ phối hợp với hoạt động xem mắt, chỉ cần nhà gái không có vấn đề gì, hắn sẽ chơi chơi cùng đối phương, còn việc thành gia, lại là chuyện sau đó. Nghe được Hiên Viên Kiệt có người trong lòng, bà lập tức kích động, hận không thể lập tức an bài để Hiên Viên Kiệt kết hôn với đối phương.
Hiên Viên Kiệt không phải người thích trốn tránh, cho nên hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mẫu thân, sau đó nói, “Y không phải con gái nhà ai cả, y là nam.” Trước cứ để mẫu thân tiếp thu chuyện này đã, nếu nói ra chuyện đối phương là Trác Cẩn Khác, cho dù là mẫu thân cực độ yêu hắn, cũng nhất định sẽ cảm thấy hắn không có hy vọng. Ngẫm lại thật là buồn cười, nếu là ở trước tai biến, hắn nói yêu Trác Cẩn Khác, Hiên Viên gia nhất định sẽ tiến hành đủ loại tình tiết cậy thế đuổi người trong phim hào môn máu chó đối với Trác Cẩn Khác rồi. Chỉ là hiện tại, hắn nói yêu Trác Cẩn Khác, một đám đều nhất định sẽ khuyên hắn, nói hắn không có khả năng.
“Cái gì?” Bà lớn tuổi rồi, lỗ tai có chút vấn đề, hẳn là bà nghe lầm. Chủ mẫu Hiên Viên gia còn không mấy lớn tuổi, lúc này đã tự nhận già rồi.
“Mẹ, người trong lòng con là nam.” Hiên Viên Kiệt lại nói lại một lần nữa, nhìn sắc mặt mẫu thân đột nhiên biến hóa.
Từ sau khi mạt thế, mẫu thân Hiên Viên Kiệt đã được kiến thức không ít thứ hiếm lạ cổ quái, lớn tuổi như vậy, mà vẫn phải nỗ lực điều chỉnh quan niệm, để thích ứng với thế giới mạt thế. Trong vòng luẩn quẩn thượng tầng giống như bọn họ, kỳ thật cũng không có ngăn nắp sáng tỏ tựa như bề ngoài, bên trong vẫn chất đầy ô trọc cùng tội ác, làm chủ mẫu Hiên Viên gia nhiều năm như vậy, bà không có khả năng đơn thuần đến mức hoàn toàn không biết tí gì. Chuyện chơi đùa giữa đồng tính với nhau, bà cũng biết được một ít, trong xã hội thượng tầng có vài người cổ quái cũng không hiếm thấy.
Những năm gần đây, những việc này đã trở nên quang minh hơn nhiều, hậu thế mấy người khuê mật của bà, cũng có xảy ra chuyện đồng tính tạo thành bạn lữ. Nhớ rõ ràng lúc đó bà đã khuyên giải như thế nào, bọn họ đều là người sắp xuống mồ cả, quản nhiều chuyện của những người trẻ tuổi kia như vậy làm cái gì, những gia đình như bọn họ đều đã bị Giáo Hoàng thánh đường hạ nguyền rủa, sẽ không thể có con nối dõi, cùng khác phái ở bên nhau đã không thể có con nối dõi, như vậy cùng đồng tính ở bên nhau thì có làm sao đâu.
Lời nói tuy là khuyên như vậy, nhưng thời điểm đối mặt với người thân, bà vẫn sẽ lắc đầu thở dài giống thế, cũng may mắn Hiên Viên gia bọn họ không có xảy ra chuyện như vậy. Chỉ là hiện tại, đứa con bà sủng nhất, có tiền đồ nhất Hiên Viên gia lại nói với bà, hắn yêu đồng tính. Những lời nói bà từng dùng để đi khuyên giải người khác, hiện tại toàn bộ lại dùng để khuyên giải bản thân. Chỉ là bà vẫn như cũ không thể nghĩ thoáng, vẫn như cũ không muốn tin tưởng cùng tiếp nhận chuyện này. Trước kia Hiên Viên Kiệt hoàn toàn không có dấu hiệu có hứng thú đối với đồng tính, chuyện này không có khả năng, không nên, hoặc là bà đang nằm mơ.
“Mẹ, cả đời này con sẽ chỉ yêu một mình y, con tuyệt đối sẽ không buông tay.” Hiên Viên Kiệt tiến lên, cầm lấy tay mẫu thân, “Đó là một mục tiêu phi thường gian nan, đến tận bây giờ con vẫn chưa thể theo đuổi được y, con một mình một người ra sức, mọi người đều không xem trọng con, con thật sự rất hy vọng, mẹ có thể cho con một phần ủng hộ.”
Hiên Viên Kiệt lộ ra sự yếu ớt ở trước mặt mẫu thân hắn. Hắn có thể ngoan cường, có thể kiên định, chỉ là khoảng cách xa xôi giữa hắn và Trác Cẩn Khác, vẫn luôn không chiếm được đáp lại, liền sẽ yếu ớt tự mình an ủi, hắn thực sự kiên cường như vậy sao? Không phải, hắn cũng rất khó chịu, rất bi thương, rất đau đớn. Hắn không cảm thấy mệt, chỉ là hắn vẫn muốn đạt được một chút cổ vũ, phần cổ vũ này nếu có thể đến từ người nhà và bạn bè, đó mới là tốt nhất.
Mẫu thân Hiên Viên Kiệt không có nói gì, nếu như nói lời thật sự, bà không muốn ủng hộ con trai, chẳng sợ nhìn thấy Hiên Viên Kiệt chua xót yếu ớt, bà sẽ đau lòng, nhưng nếu dễ dàng nói ra lời ủng hộ như vậy, bà lại làm không được. Bà cần có thời gian, hảo hảo ngẫm lại. Hiên Viên Kiệt biết lúc này không thích hợp để nói thêm cái gì nữa, mẫu thân hắn cần có thời gian. Cho nên hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Tối hôm qua tuyết đọng thật dày, dưới ánh mặt trời sắp sửa lên cao thẳng đầu, đã sớm hòa tan thành nước, từng chút một bốc hơi lên, mặt đất lộ ra sự khô mát, Hiên Viên Kiệt lái xe tới thánh đường tại thủ đô.
Thánh đường ở các nơi đều là những kiến trúc phi thường huy hoàng, phi thường bắt mắt, cũng phi thường náo nhiệt, bởi vì chỗ thánh đường có nhiệt độ thích hợp nhất, là địa phương an toàn nhất, nếu không phải thánh đường không cho phép, các cửa hàng nhỏ cùng nhà dân nhất định đã chen đầy trong phạm vi thánh quang rồi. Hiên Viên Kiệt là người quen cũ của thánh đường, hắn trực tiếp bước vào điểm xuyên qua của thánh đường, đi tới tổng bộ thánh đường.
Lần này tiến vào Trung Ương Thần Điện, các sứ đồ vẫn không có ngăn cản hắn lại, chỉ là Hiên Viên Kiệt lại nhìn ra được một ít vẻ hoảng sợ trên thần sắc các sứ đồ, trong lòng Hiên Viên Kiệt lập tức lộp bộp một chút, có thể làm cho các sứ đồ lộ ra thần sắc như thế, sẽ chỉ có Trác Cẩn Khác, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì. Bước chân nhanh hơn, dưới sự chỉ dẫn của các sứ đồ, tìm được Trác Cẩn Khác đã xuất quan, một Trác Cẩn Khác trong trạng thái suy yếu chưa bao giờ từng có.
.