Hạ Sơ Liễu nghe nói
Vương Chính Khanh chỉ đến phòng Chân Ngọc ngồi một lát, cũng không nghỉ
trong phòng nàng, vẫn trở về thư phòng như trước, lòng hơi ngứa ngáy,
nhất thời nghĩ tới lần trước, đến thư phòng Vương Chính Khanh trêu chọc, chỉ là nghĩ tới chuyện Vương Chính Khanh ước định cùng Chân Ngọc, chỉ
sợ vì quyển sách gì gì kia, sẽ chỉ cho nàng mặt lạnh, bởi vậy nhịn
xuống, giao phó Tiểu La thăm dò động tĩnh của Vương Chính Khanh nhiều
một chút.
Sau một thời gian, Hạ Sơ Liễu mới phát hiện, Tiểu La
lại có chút công phu trong người, hỏi thăm chuyện cũng rất có kỷ xảo,
tất cả những gì nghe được đều là thứ hữu dụng, nhất thời là nể trọng
Tiểu La, rất nhiều chuyện, đều bàn bạc với Tiểu La.
Tiểu La lại
nghe ngóng được một chút chuyện trước kia của Chân Ngọc chuyện, nói với
Hạ Sơ Liễu: "Nghe mẫu thân Thị Thư nói, lúc trước Tam phu nhân hay gây
chuyện, ngay cả lão phu nhân cũng chán ghét nàng, bình thường cũng không muốn gặp, từ sau khi khỏi bệnh, tính tình thay đổi hẳn, vui vẻ được
người yêu thích hơn. Chỉ là với Tam gia, rốt cuộc vẫn có khúc mắc, không dễ dàng hóa giải được."
Hạ Sơ Liễu đoán một phen rồi nói: "Theo ngươi thấy, lấy lòng Tam gia quan trọng, hay là lấy lòng Tam phu nhân quan trọng đây?"
Tiểu La nói: "Hiện nay vẫn còn phải lấy lòng Tam phu nhân. Đợi Tam phu nhân
coi di nương là tâm phúc, chịu coi di nương là người của mình, khi đó tự nhiên sẽ để di nương hầu hạ Tam gia, như thế, di nương đều có thể lấy
lòng hai bên rồi."
"Nói cũng phải." Hạ Sơ Liễu rốt cuộc ngừng suy nghĩ, chỉ muốn lấy lòng Chân Ngọc.
Một nơi khác, Hồ ma ma cũng bẩm báo với Chân Ngọc, nói bệnh tình cha Sử
Thiết Thủ đã ổn định, vả lại hắn đã tìm được Sử Văn Điền, quả nhiên
dưới sự giúp đỡ của Sử Văn Điền, vào vương phủ làm hộ viện, ngoài ra cha hắn cũng làm người giữ cửa vương phủ.
Chân Ngọc nghe được tin
này, thở phào một hơi, có tai mắt Sử Thiết Thủ này, lại thêm một chút
hồi ức chưa từng quên, có thể tra ra là ai hạ độc hại mình. Người nọ nếu hạ độc hại mình, nhất định còn có thể gây bất lợi cho Cửu Giang vương, gây bất lợi cho Vương Chính Khanh. Hơn nữa phải nhanh chóng tìm ra
người này, mới có thể yên lòng.
Hồ ma ma nói xong chuyện của Sử
Thiết Thủ, lại nói với Chân Ngọc: "Tam phu nhân, thời gian này nha đầu
Tiểu La bên cạnh Hạ di nương, lại có chút động tĩnh nhỏ, rất không an
phận !"
"A, là như thế nào?" Ấn tượng của Chân Ngọc với Tiểu La
cũng không sâu, hồi tưởng lại, chỉ biết là là một nha đầu mặt mày coi
như tinh xảo, nhìn rất thông minh, nhưng về vẻ thùy mị, thì không so
sánh với Hạ Sơ Liễu được.
Hồ ma ma cúi xuống bên lỗ tai nàng: "
Mặc dù nàng ta không đi tới trước mặt Tam gia, nhưng vòng quanh nịnh bợ Thị Thư, dò thăm tung tích Tam gia đấy! Hơn nữa, không có chuyện gì
lại đi lại trong vườn, bắt chuyện với người khác."
Chân Ngọc nói: "Nàng mưu tính thay Hạ di nương sao?"
Hồ ma ma nói: "Nhìn giống như là nàng mưu tính cho mình."
Chân Ngọc nhất thời cũng cười, "Hai vị di nương Tam gia cũng không động vào, nào sẽ chú ý tới một nha đầu?" Nói rồi cũng không thêm lí luận.
Hồ ma ma cũng sâu cảm giác được một nha đầu không có gì đáng lo, nhất thời cũng bỏ qua.
Ở chỗ Ninh lão phu nhân, cũng là nhận được một tin vui, thì ra là nhị ca
của Vương Chính Khanh Vương Chính Quan, gần đây lại có thêm một vị
thiên kim, hiện nay đã có hai nam một nữ rồi.
Ninh lão phu nhân
hậu thưởng cho người báo tin, nói với Vương Tuyên: "Nhị Lang lại thêm
con, nên dâng hương cho tổ tiên, báo cáo một chút."
Vương Tuyên
cũng cười nói: "Cuối cùng có con trai có con gái rồi, cũng bớt chút
chuyện. Chỉ là mấy năm nay làm quan bên ngoài, sợ rằng không biết thu
liễm, thư hồi âm thì vẫn phải nhắc nhở một chút."
Ninh lão phu
nhân cười nói: "Trong ba nhi tử, cũng chỉ có Nhị Lang là tư chất bình
thường một chút, nhưng rốt cuộc cũng là quan phụ mẫu một phương, hơn nữa nam nữ song toàn rồi, mỗi bức thư ông cũng đừng chỉ giáo huấn nó, rốt
cuộc cũng nên khen một đôi lời."
Hai vợ chồng nói xong, nhất thời nhớ tới Vương Chính Khanh còn không có một trai nửa gái, đột nhiên trầm mặc.
Qua một lúc sau Ninh lão phu nhân mới nói: "Tam lang một thê hai thiếp một
thông phòng, toàn bộ không có động tĩnh, có lẽ nên đến miếu cầu phúc cho nó."
Vương tuyên cũng lắc đầu, cuối cùng lại có chút hối hận,
sớm biết Tam Lang không thích Ngọc nương, ban đầu quả thật không nên ép
buộc nó.
Bởi vì thời gian này Vương Chính Khanh lên như diều gặp
gió, đến ngày sinh Ninh lão phu nhân, tân khách tới chúc còn nhiều hơn
những năm trước, cửa phủ Vương gia người đến người đi, xe ngựa huyên
náo, chiếm hẳn nửa con phố.
Vương gia vẫn chưa phân nhà, vả lại
trước kia Chân Ngọc nương bệnh yếu, mặc dù giúp giải quyết việc nhà, rốt cuộc chuyện gì cũng phải phải bẩm báo với Ninh lão phu nhân mới có thể định đoạt, hoàn toàn không được tự ý quyết định. Lần này sinh thần Ninh lão phu nhân, Chân Ngọc là nàng dâu, phải ra ngoài xử lý tất cả.
Tổ chức một buổi thọ thần, Ninh lão phu nhân lại thay đổi cái nhìn với
Chân Ngọc, mặc dù bình thường làm việc khiến người chán ghét, khi làm
đại sự, lại không chút mơ hồ, ứng phó tất cả nữ quyến phu nhân các phủ,
cũng là biết tiến biết lùi, không tính là thất lễ.
Đợi đến khi tân khách giải tán, Ninh lão phu nhân khó được vẻ mặt ôn hoà, gọi Chân Ngọc đến trước mặt khen một câu.
Vương Chính Khanh thấy Ninh lão phu nhân thay đổi cái nhìn với Chân Ngọc,
nhân cơ hội nói: "Ngọc nương còn đặc biệt viết kịch bản, vốn muốn cho
đoàn kịch tập luyện, tối nay biểu diễn chúc thọ a nương, mua vui cho a
nương, đáng tiếc thời gian quá ngắn, đoàn kịch tập không kịp."
"Viết kịch bản?" Ninh lão phu nhân thích xem kịch, những vở kịch của các đoàn kịch trong kinh thành, nổi tiếng đều xem rồi, hôm nay ngày sinh thần,
đoàn kịch có đến diễn, nhưng mà cũng chỉ là mấy màn kịch náo nhiệt bình
thường, nay vừa nghe Chân Ngọc viết kịch bản, cũng sinh hứng thú, cười
nói: "Nếu viết, sáng mai lấy ra ta xem một chút."
Chân Ngọc đáp, nhìn trời cũng không còn sớm, vội dẫn nha đầu trở về phòng.
Tối nay tâm tình Ninh lão phu nhân rất tốt, mắt thấy Vương Chính Khanh
chuẩn bị về thư phòng, liền nói: "Ngọc nương cũng cực khổ, tối nay con
nên đến phòng nàng một chuyến."
Vương Chính Khanh nói: "Chương
Phi Bạch sai người đưa thư tới đây, người đưa tin còn đợi ở sảnh,
con phải đi qua gặp, hỏi vài câu."
Lần trước bởi vì Chân Ngọc
muốn đuổi Chương ma ma và mấy nha đầu đi, đã bẩm Ninh lão phu nhân, Ninh lão phu nhân vừa hỏi, mới biết chuyện Điền Loan Loan vào trong viện,
nhất thời rất không đồng ý với hành vi của Chương Phi Bạch, chỉ là thời
gian này Chương Phi bạch ở trên trang, cũng rất chăm chỉ, được rất nhiều lời khen, vả lại bên người Vương Chính Khanh thiếu đi hắn, cũng bận rộn thêm nhiều, bởi vậy nói: "Phi Bạch nếu giúp được con, cũng đừng để cho
hắn đợi trên trang nữa, mau gọi về đi!"
Vương Chính khanh"Vâng" một tiếng, quay đầu thấy Vương Tuyên cũng không có gì muốn dặn dò mình, liền đi tới thư phòng.
Ngày hôm sau, Chân
Ngọc liền đưa kịch bản đến chỗ Ninh lão phu nhân. Ninh lão phu nhân xem
hồi lâu, thấy kịch bản viết rất quanh co động lòng người, liền giữ lại
xem thật kỹ.
Ninh lão phu nhân ở trong phòng xem kịch bản, lại có Quý thị con dâu Thọ vương Phi tới thăm hỏi, nhất thời chưa kịp thu hồi
kịch bản, đã bị Quý thị cầm lên xem, cười nói: "Đây là kịch bản Trạng
Nguyên gia viết sao? Năm trước hắn viết một bản, khó khăn lắm đoàn kịch
mới xin được diễn, diễn đến nổi tiếng luôn. Hai năm qua người nào cầu,
hắn cũng không chịu viết nữa, lần này lại chịu viết rồi?"
Ninh
lão phu nhân cười nói: "Tam lang cũng không phải là nhàn rỗi không
chuyện gì làm, đặc biệt viết cho đoàn kịch cái này? Lần đó viết một bản, còn bị phụ thân của hắn mắng mấy đêm, nói hắn không làm việc đàng
hoàng! Kịch bản trên tay ngươi, là Ngọc nương viết."
"Không nhìn
ra Ngọc nương tài giỏi như vậy!" Quý thị giật mình nói: "Nhìn từ ngữ
này, ngay cả không phải là người hiểu văn chương, cũng cảm thấy hay
đấy chứ!"
Ninh lão phu nhân cảm thấy kì lạ, yến thọ tối hôm qua,
Quý thị mới qua phủ, sáng nay lại chạy tới, chẳng lẽ có chuyện gì? Bởi
vậy mở miệng hỏi nguyên nhân.
Thọ vương là đệ đệ đương kim Hoàng
đế, người con dâu Quý thị này của hắn, tính ra, lại có quan hệ thân
thích với Ninh lão phu nhân, bởi vậy thường xuyên qua lại. Lúc này tới
đây, cũng là bởi vì Thọ vương phi đêm ho, mời hết đại phu cũng không
chữa khỏi, nàng nhớ tới Ninh lão phu nhân cũng có lần ho đêm, đã chữa
khỏi, liền đi tới hỏi thăm, là mời đại phu nào mà chữa khỏi.
Nghe Quý thị nói xong, Ninh lão phu nhân cười nói: "Ngươi cũng thật là, tự
mình tới đây hỏi cái này, kêu nha đầu tới đây chẳng phải được rồi sao?
Vả lại tối hôm qua gặp, nên hỏi ngay, lại kéo dài tới hôm nay."
Quý thị cười nói: "Thẩm thẩm tốt của ta, hôm qua không phải thọ thần của
thẩm sao, làm sao có thể nói chuyện cầu y vấn dược (tìm thầy hỏi thuốc,
để Hán Việt cho có phong phạm cổ đại hehe)? Đó là phạm đại kị."
Ninh lão phu nhân thấy nàng bận rộn, cũng không giữ nàng lại, cười nói: "Đi mời đại phu đi, chớ tốn hơi thừa lời nữa."
Quý thị sắp đi, lại không bỏ được kịch bản trong tay, nắm trong tay nói:
"Cái này ta lấy về xemmột chút, xem xong sẽ gửi lại." Nói rồi không đợi
Ninh lão phu nhân đồng ý, đã kêu nha đầu tới đem đi rồi.
Ninh lão phu nhân biết được Quý thị là một thích xem kịch, chỗ nào có hát kịch,
gánh hát nào hát hay, nàng biết rõ như lòng bàn tay. Hiện nay vừa nhìn
có kịch bản, nào chịu bỏ qua? Nhất thời cười mắng mấy câu, liền cho nàng cầm đi.
Qua mấy ngày, Quý thị lại tới đây thăm, cũng là cảm tạ
lần trước Ninh lão phu nhân lão giới thiệu đại phu, nói lão đại phu này hầm thu lê cao (lê +ngân nhĩ+kỉ tử+táo tàu, trị ho), thấy hiệu quả, Thọ vương phi ăn cái này, mấy đêm nay quả nhiên không ho nữa.
Ninh lão phu nhân nghe nói Thọ vương phi có chuyển biến tốt, tự nhiên vui mừng thay, lại nhờ Quý thị thăm hỏi giùm.
Quý thị cười đáp, nhất thời nhớ tới một việc khác, cười làm lành nói: "
Kịch bản lấy về lần trước, lại bị công chúa An Tuệ nhìn thấy, đã lấy đi
rồi ! Sáng nay còn cho người nói cho ta biết, nói kịch bản này nàng
muốn, đã mời đoàn kịch trong phủ công chúa tập, đợi tập xong, sẽ mời
người đến xem. Ta nói với nàng, kịch bản này là Ngọc nương viết, chi
bằng để Ngọc nương đồng ý, ngài đồng ý, mới có thể tập, nàng đâu nghe
ta? Cho nên, ta phải qua bồi tội, nếu không phải lần trước cầm kịch bản
đi, liền không . . . . . ."
Ninh lão phu nhân sững sờ, sau đó cười khổ nói: "Nếu là nàng muốn, đương nhiên chỉ có thể
đợi xem kịch rồi."
Công chúa An Tuệ là nữ nhi hoàng hậu Bạch thị sinh ra, năm nay hai mươi hai
tuổi, ngang ngược kiêu ngạo, ngay cả ba vị Vương Gia sống ở Kinh Thành,
cũng không dám chọc giận nàng, đừng nói là Quý thị.
Quý thị vẫn
bồi lễ, khổ xử nói: "Về phía Ngọc nương, còn trông mong lão phu nhân nói giùm, chớ để vì vậy mà giận ta." Nói xong chuẩn bị qua chỗ Chân Ngọc
xin lỗi.
Ninh lão phu nhân ngược lại không ngăn, lệnh cho một nha đầu dẫn Quý thị đi gặp Chân Ngọc.
Chân Ngọc vừa thấy Quý thị, nghe nàng nói rõ chuyện đã xảy ra, cũng ngẩn
người, chỉ là kịch bản nếu là công chúa An Tuệ muốn, cho dù là ai, cũng
không lấy về được, bởi vậy nói: "Đây cũng là công chúa thưởng thức, nên
không thể trách người khác."
Quý thị thấy Chân Ngọc không truy cứu, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời lại cáo lỗi một tiếng, mới rời đi.
Chân Ngọc tiễn Quý thị, suy nghĩ có chút rối loạn. Kiếp trước, sau khi ở Kim Điện, Hoàng đế thiết yến khoản đãi chư sĩ ở Ngự Hoa Viên, mình và Vương Chính Khanh đều là thiếu niên tuấn kiệt, tất nhiên mọi người đều chú ý, chỉ là lúc ấy Vương Chính Khanh đã định hôn, sắp sửa đón dâu, các vị
nhà có nữ sĩ tất nhiên sẽ bỏ qua, lại đưa ánh mắt nhìn mình, sau khi
nghe ngóng mình là người Giang Nam, không có chỗ nương tựa ở Kinh Thành, liền lại giảm nhiệt tình. Chỉ có một người, từ đầu đến cuối mỉm cười
nhìn mình.
Người đó, chính là công chúa An Tuệ.
Công chúa
An tuệ mười tám tuổi thành thân, xây phủ công chúa, đợi đến hai mươi
tuổi, phò mã lại vì bệnh mà chết. Hai năm nay, nàng lại luôn thủ tiết.
Bởi vì thấy Chân Ngọc tài mạo xuất chúng, phong lưu tự nhiên, đương
nhiên động lòng, muốn chiêu hắn làm phò mã. Chỉ là Chân Ngọc một lòng
theo con đường mưu sĩ, muốn có thành tựu công lao sự nghiệp, đối với
việc bám váy công chúa, cũng không có hứng thú. Mặc dù công chúa mời qua phủ, hắn đều uyển chuyển kiếm cớ không tới. Khi đường công danh không
thuận lợi, cũng hoài nghi có phải công chúa An Tuệ động chân tay hay
không, đến khi uống rượu say đắc tội quyền quý, trong đầu cũng thoáng
qua ý niệm, có nên tới phủ công chúa nhờ giúp đỡ, mới có thể tránh họa?
May mà Cửu Giang vương xuất hiện, hắn mới thoát nạn.
Cho đến khi
vào phủ Cửu Giang vương làm mưu sĩ, công chúa cũng vẫn chưa chết tâm,
sai người mời hắn đến phủ công chúa làm khách lần nữa, thế nhưng hắn lại là biết, hai năm công chúa thủ tiết này, mỗi khi có thiếu niên đi vào
phủ công chúa, một nửa đều trở thành khách sau màn, bởi vậy cũng không
dám đến nơi hẹn, chỉ nhờ Cửu Giang vương từ chối thay.
Cửu Giang
vương cũng là nói với công chúa An Tuệ, Chân Ngọc và Đường Diệu Đan tình chàng ý thiếp, khi công danh thành công, liền muốn thành thân. Công
chúa An Tuệ vừa nghe, Đường Diệu Đan là nữ cô nhi, cũng là đường muội
của mình, nếu đoạt nam nhân với nàng, chỉ sợ dính dáng quá nhiều, đến
lúc đó chắc chắn cũng không giành được gì tốt đẹp, bởi vậy mà từ bỏ. Mặc dù như thế, nàng vẫn tìm cơ hội làm khó Chân Ngọc.
Khi Cửu Giang vương chưa đăng vị, Chân Ngọc trong tay công chúa An Tuệ, cũng là ăn không ít khổ.
Đến nay Chân Ngọc hồi tưởng lại thủ đoạn của công chúa An Tuệ, vẫn có chút
sợ hãi như trước kia. Chỉ là, nếu Cửu Giang vương không có công chúa An
Tuệ ủng hộ, chỉ sợ không thắng được Tam vương gia Đường Tấn Minh và Tứ
Vương Gia Đường Tấn sơn.
Đương Kim hoàng hậu Bạch thị sinh được
hai nữ nhi, một chết sớm, chỉ còn lại một, chính là công chúa An Tuệ.
Bởi vì nàng không có con, liền chọn một vị Bạch thị nữ* trong gia tộc
Bạch thị vào cung làm phi, Bạch thị nữ này chính là Bạch Sơ Nhu cô cô
Bạch Cốc Lan.
* Bạch thị nữ : không phải nô tỳ đâu nhé, là chỉ nữ nhân họ Bạch.
Bạch Sơ Nhu có nhan sắc khuynh thành, vừa vào cung liền được Hoàng đế Đường
Tập Võ sủng ái, người người ghé mắt, ai ngờ mấy năm rồi, nàng cũng không có chửa. Hoàng hậu thấy như thế, chỉ đành phải rút về quan tâm với
nàng, ngược lại bồi dưỡng nữ nhi của mình công chúa An Tuệ.
Công
chúa An Tuệ mặc dù ngang ngược kiêu ngạo, nhưng thông minh lại có thủ
đoạn, hơn nữa được Bạch thị bồi dưỡng, rất hiểu rõ phủ Nội Vụ, vốn
riêng Hoàng đế và hoàng hậu, cơ bản đều nằm trong tay nàng.
Ca
quán Trích Nguyệt Lâu nổi danh ở Kinh Thành, chủ tử đứng sau lưng, chính là công chúa An Tuệ. Trích Nguyệt Lâu không chỉ là một nơi cực kỳ kiếm
tiền, mà bồi dưỡng các ca cơ, trên vai còn mang một sứ mạng, thăm dò
động tĩnh của các phủ cho công chúa An Tuệ. Khi đó Cửu Giang Vương được
phong thái tử, cũng may có ca cơ mà công chúa An Tuệ gài vào mấy vương
phủ thỉnh thoảng truyền tin tức ra ngoài, khiến cho hắn kịp thời nắm giữ động tĩnh của Tam vương gia cùng Tứ Vương Gia, sau đó một đòn trúng
đích, tranh được tiên cơ.
Sau khi Cửu Giang vương đăng cơ Đại
Bảo, phong Bạch thị làm Hoàng thái hậu, lại ban thưởng lớn cho công chúa An Tuệ, để cho nàng tiếp tục nắm giữ phủ Nội Vụ. Lúc đó, công chúa An
Tuệ quyền khuynh triều dã (quyền lực to lớn), vô số người chạy tới cửa
phủ nàng. Chân Ngọc tuy biết công chúa An Tuệ là ẩn họa, phải nghĩ cách tiêu trừ, nhưng lúc đó đã là ngọn đèn cạn dầu, không còn sức tiếp tục
mưu sự cho Cửu Giang Vương, chỉ có thể nhờ Vương Chính Khanh. Lúc ấy
Chính Vương Khanh cũng đã trịnh trọng đáp ứng.
Nhớ tới chuyện cũ, Chân Ngọc thở dài, đến nay nàng trọng sinh về hai năm trước, tuy có
chút chuyện vẫn như cũ, nhưng có một số việc lại khác rồi, hơn nữa thiếu mình giúp đỡ, Cửu Giang Vương có thể đi lên ngôi vị hoàng đế như trước
hay không đây?
Hồ ma ma bưng trà đi vào thì thấy Chân Ngọc ngẩn
người, cho là nàng không bỏ được kịch bản này, liền khuyên nhủ: "Nếu là
công chúa muốn, lấy lại như thế nào? Chỉ có thể an tâm chờ xem kịch
thôi! Hơn nữa, Tam phu nhân có thể viết ra kịch bản được người thưởng
thức, đợi đến khi kịch được diễn, cũng có thể nổi danh rồi, không đến
nỗi vô danh ở hậu trạch."
Nữ tử Đường Quốc rất thích khoe khoang, trên có hoàng hậu Bạch thị và công chúa An Tuệ, dưới có nữ tử quyền quý và nữ tử bình dân, cũng có nhiều biện pháp để mình nổi danh, chỉ cần
danh tiếng không vượt qua phu quân của mình, phu quân thậm chí ra sức cổ vũ, để các nàng phô trương.
Hiện Chân Ngọc nếu có thể dựa vào
một kịch bản mà nổi danh, giữa các phu nhân quyền quý, tất nhiên cũng có thể nhận được lời nịnh hót nhất định, đây lại là điều Hồ ma ma vui
mừng.
Vừa nói chuyện, Hồ ma ma đồng thời hầu hạ Chân Ngọc nghỉ trưa, sắp xếp xong, mới vừa lặng lẽ lui xuống.
Vương Chính Khanh nghe nói kịch bản Chân Ngọc viết bị công chúa An Tuệ cưỡng
đoạt đi rồi, rất sợ Chân Ngọc đau lòng, ngày hôm đó trở về phủ, chưa kịp về thư phòng, đến chỗ Chân Ngọc trước.
Hắn đến hành lang, thấy
hai tiểu nha đầu chơi đùa dưới hành lang, thấy hắn tới muốn hành lễ,
liền phất tay ý miễn lễ, để các nàng đi xuống.
Hai tiểu nha đầu hiểu ý, hành lễ rồi lui xuống.
Nơi này Vương Chính Khanh nghe trong phòng Chân Ngọc im ắng, sợ nàng ngủ
trưa chưa tỉnh, nhất thời đi vào ngược lại làm ồn nàng, liền dừng lại ở
ngoài cửa sổ, thấy cửa sổ nửa mở, bèn tiến lại gần nhìn vào trong, nhìn
một cái lại có chút tim đập mặt hồng.
Chỉ thấy Chân Ngọc cầm một
cuốn tranh, đang thưởng thức, nàng đưa lưng về phía cửa sổ, cuốn tranh
được giơ cao, cửa sổ nơi Vương Chính Khanh đứng có thể nhìn thấy rõ
ràng, trong bức tranh kia một nam một nữ giao điệp, rõ ràng là một bộ
Xuân Cung Đồ.
Ban ngày, Ngọc nương khẩu vị thật nặng, lại dám
thưởng thức nâng Xuân Cung Đồ! Vương Chính Khanh cảm thán, gương mặt
tuấn tú có chút nóng lên, đang muốn cất bước đi vào, rồi lại nhịn được,
tiếp tục xem động tĩnh của Chân Ngọc.
Chân Ngọc thưởng thức Xuân
Cung Đồ, vừa thưởng thức vừa đưa tay xuống phía dưới, vuốt vuốt, gãi gãi trong váy, nhất thời chưa thỏa mãn thở dài, đang muốn cuộn cuốn Xuân
Cung Đồ lại, đột nhiên phát hiện có động tĩnh bên cửa sổ, nàng vừa quay
đầu, vừa đúng hai mặt nhìn nhau với Vương Chính Khanh đứng ngoài cửa sổ.