Đường Diệu Đan nói
vừa xong, liền biết lỡ lời, nhất thời nhìn bên trái một chút, âm thanh
thấp xuống, hừ nói: "Làm theo lời Bản Quận chúa nói, không được trái
lệnh."
Xảo Nhi chợt hơi tức giận, nén giọng nói: "Chuyện quận
chúa ái mộ đường huynh của mình, nếu như bị vương phi biết được, không
biết sẽ như thế nào đây?"
"Ngươi. . . . . ."bí mật sâu thẳm trong lòng Đường Diệu Đan đột nhiên bị Xảo Nhi vạch trần, tay chân nhất thời
run rẩy, đầu óc hỗn loạn, cắn răng nói: "Chớ có nói xằng nói bậy!"
Xảo Nhi vốn là suy đoán, hồi nãy thấy được vẻ mặt của Đường Diệu Đan, biết
mình đoán không sai, không khỏi thất kinh, chả trách khi quận chúa chọn
phu quân, chọn thế nào cũng không hài lòng, thế nào cũng không chịu
thành thân, thì ra là ái mộ vương gia! Nếu chuyện này bị truyền đi, nhất định là một chuyện đáng xấu hổ.
Năm đó trong một đêm Đường Diệu
Đan mất hết người thân, khi được Cửu Giang vương ôm đến vương phủ thì
suốt đêm không ngủ được, chỉ dính lấy Cửu Giang vương không rời. Cửu
Giang vương thấy nàng tuổi nhỏ, cũng là ở lại phòng chăm sóc nàng cả
đêm. Một thời gian dài sau đó, Cửu Giang vương tựa như cha nàng, đối với nàng yêu thương phải phép. Dần dần, Đường Diệu Đan liền phát hiện, mình rất ghét nữ nhân khác ở cạnh Cửu Giang vương. Khi đó bởi vì Cửu Giang
vương coi trọng Chân Bảng nhãn, cùng vào cùng ra với mưu sĩ này, đối đãi rất hậu, vì để được gặp Cửu Giang vương nhiều hơn, nàng liền cố gắng
tiếp cận Chân Bảng nhãn, cũng đối đãi rất hậu. Chỉ không ngờ rằng, Cửu
Giang vương lại có ý định gả nàng cho chân Bảng nhãn, vả lại đã có ước
hẹn. Nàng biết được chuyện này thì rất là tức giận, trừ vương huynh ra,
thế gian còn có nam tử nào có tư cách cưới nàng? Chân bảng nhãn si tâm
vọng tưởng, chính là đáng chết.
Muốn Chân Bảng nhãn chết, hơn nữa là chết bệnh, cũng là một chuyện không dễ sắp xếp. Cũng may nàng nhìn
thấy Xảo Nhi hay mang hộp đựng thức ăn đến chỗ của Chân Bảng nhãn, hình
như có quan hệ rất thân thiết với Chân Bảng nhãn. Để Xảo Nhi hạ độc,
chính là kế khả thi nhất.
Đường Diệu Đan nhanh chóng cho người
khống chế đệ đệ của Xảo Nhi, tiếp đó triệu kiến Xảo Nhi, đưa cho nàng
một bọc bột thuốc, lệnh nàng pha trong trà sâm mà Chân Bảng nhãn thường
uống. Xảo nhi không dám trái lời, chỉ đành phải nhận gói bột thuốc.
Sau khi Chân Bảng nhãn chết, có lúc Đường Diệu Đan hồi tưởng lại, cũng có
chút nuối tiếc, một trí sĩ tài mạo song toàn, nếu như không phải hắn có ý với mình, đâu đến nỗi chết? Trong thâm tâm, nàng cũng có chút áy náy tự trách, không muốn nhắc tới người này nhiều. Nhưng sau khi Chân Bảng
nhãn chết, phu nhân Vương Chính Khanh Chân thị đột nhiên liền xuất hiện
trong vương phủ, hơn nữa lại dùng ánh mắt mà trước kia Chân Bảng nhãn
nhìn nàng để nhìn nàng, cử chỉ hành động giống như Chân Bảng nhãn, ngay
cả đánh cờ, cũng giống Chân bảng nhãn. Nàng không khỏi sợ hãi, như có
gai ở sau lưng. Nếu không trừ khử Chân thị, nàng sẽ không yên giấc.
Lúc này muốn gả cho Vương Chính Khanh, chỉ là một cái cớ, diệt trừ Chân thị mới là thật.
Xảo Nhi thấy Đường Diệu Đan thay đổi sắc mặt, hoàn toàn yên tâm, nhỏ giọng
nói: "Tô nhũ nhân đối đãi với nô tỳ không tệ, nô tỳ không muốn nàng ấy
bị dính líu vào chuyện này." Lúc ấy hạ độc ác hạ độc sát hại Chân Bảng
nhãn, nguyên nhân chính cũng không phải là chịu quận chúa Diệu Đan ngươi ép buộc, mà là mệnh lệnh của công chúa An Tuệ! Hôm nay ngươi muốn ta
độc sát Chân thị, cái này còn có thể nghe lời ngươi, nhưng nếu muốn Tô
nhũ nhân dính vào chuyện này, thì tuyệt đối không được.
Đường
Diệu Đan tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám bức bách Xảo Nhi nữa, trong bụng thầm nghĩ: chuyện này mà xong xuôi, cũng không giữ lại
Xảo Nhi nữa.
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ở trong lòng núi nghe hai người bên ngoài nói chuyện xong, tiếng bước chân xa dần, nhất thời
không động đậy, chỉ tự suy tính gì đó.
Chân Bảng nhãn là do quận
chúa Đường Diệu Đan sai người hạ độc, thù này, khó mà báo được. Chẳng lẽ còn trông cậy vào vương gia giết Đường Diệu Đan, báo thù cho Chân Bảng
nhãn sao? Cùng lắm là trách mắng cấm túc mà thôi. Một chuyện khác khiến
họ khiếp đảm, chính là chuyện Đường Diệu Đan ái mộ Cửu Giang vương. Nếu
là chuyện này là thật, truyền ra ngoài, thanh danh của Cửu Giang Vương
Danh sẽ bị tổn hại, chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế này, chỉ sợ sẽ
rơi vào thế hạ phong mất.
Sắc mặt Chân Ngọc cực kỳ khó coi, tim
đau đớn, đưa tay xoa nhẹ, vẫn đau, tim như bị kim châm. Thì ra mình bị
người mình yêu thương hạ độc sát hại, thật sự là hoang đường buồn cười.
Vương Chính Khanh lại lí trí hơn Chân Ngọc, suy nghĩ, vừa mới Xảo nhi chỉ ra
chuyện Đường Diệu Đan ái mộ Cửu Giang vương, giọng nói bình tĩnh, dường
như không giống nha đầu bình thường, người này, còn phải điều tra xem
xét kỹ càng, chỉ sợ không đơn giản.
Lúc Xảo Nhi trở về phòng, đi hầu hạ Tô Băng Hương trước, không để lộ chút sơ hở, giống như bình thường.
Tô Băng Hương nghe nói Cửu Giang Vương và quận chúa Đường Diệu Đan đều
muốn nghỉ ngơi ở am Kim Sa một đêm, ngày hôm sau sẽ trở về, có chút lo
lắng, sợ người hầu hạ Cửu Giang vương không cẩn thận, lại hận mình chưa khỏi ho, không thể hầu hạ Cửu Giang vương.
Xảo Nhi trấn an Tô Băng Hương thông suốt, nhìn nàng nằm xuống, lúc này mới ra khỏi phòng, đi tới ngồi trong phòng bên cạnh.
Không bao lâu, liền có một tiểu ni cô cầm chăn tiến vào phòng.
Xảo Nhi vốn là không có để ý tới tiểu ni cô,lúc tiểu ni cô đột nhiên mở
miệng gọi nàng một tiếng, nàng cả kinh ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra
tiểu ni cô, bật thốt lên: "Hương Nhi!"
Hương Nhi vuốt đầu trọc
của mình, giọng điệu căm hận nói: "Vì để trà trộn vào, tóc cũng mất rồi. Ngươi thì tốt rồi, còn vinh quang lắm!"
Xảo Nhi kéo Hương Nhi
lại, bịt miệng của nàng nói: "Nhỏ giọng chút." Nói xong vểnh tai lắng
nghe, lúc này mới buông tay ra, xoay người khép chặt cửa, hỏi Hương Nhi: "Vì sao ngươi làm ni cô, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Hương Nhi phẫn nộ nói: "Còn không phải là nghe nói gần đây vương gia thường
tới am Kim Sa, chủ tử liền nhanh chóng quyết định, để ta lấy một thân
phận ni cô, trong một đêm cạo hết tóc, đưa tới am Kim Sa đi theo am chủ
niệm kinh! Chỉ đợi vương gia thấy ta một cái liền động lòng, ta liền có
thể theo hắn vào vương phủ rồi. Chỉ trách, ngươi làm tai mắt trong vương phủ nhiều năm, chỉ là tiểu nha đầu, ngay cả nhũ nhân cũng không ngoi
lên được. Thân phận quá thấp, làm sao lấy được cơ mật đây? Chủ tử bất
đắc dĩ, quyết định hy sinh ta."
Xảo Nhi vừa nghe là do công chúa
An Tuệ an bài, không khỏi cúi đầu. Mình làm tai mắt trong vương phủ
nhiều năm, do trở ngại về thân phận, tìm được tin tức quan trọng quả
thật không nhiều lắm. Ngược lại hạ độc Chân Bảng nhãn thì không lộ sơ
hở, được công chúa An Tuệ tán thưởng.
Hai người nói xong mấy câu, sợ bị người khác nhìn ra manh mối, vội vã cáo biệt.
Một tiểu ni cô mới đến am Kim Sa vào phòng gặp Xảo Nhi, rất nhanh liền có mật thám bẩm báo cho Vương Chính Khanh biết.
Vương Chính Khanh ra lệnh nói: " Theo dõi Xảo Nhi cẩn thận, gặp ai, nói
chuyện với ai, một chút cũng
không được bỏ qua ,còn nữa, kiểm tra kỹ lai lịch của tiểu ni cô kia, phải thật chi tiết." Xảo Nhi này, càng ngày
càng khả nghi rồi.
Đợi mật thám lui xuống, Vương Chính Khanh xoay người đi tìm Chân Ngọc, thấy nàng nửa tựa trên giường, dáng vẻ hồn bay
phách lạc, không khỏi lo lắng. Dù sao cũng là nữ tử, nghe được chuyện
như thế, bị giật mình quá độ cũng là chuyện thường.
Chân Ngọc
thấy Vương Chính Khanh tiến vào, liền nói: "Nếu là quận chúa hạ độc Chân Bảng nhãn, chỉ sợ thù này, không có cách nào báo."
"Độc phụ này. (người phụ nữ độc ác) " Vương Chính Khanh cắn răng nghiến lợi nói: "
Tiếc cho Chân Bảng nhãn luôn chân thành với nàng ta, một lòng ái mộ nàng ta, không ngờ tới nàng ta là loại người này.Lúc đó ta cũng nói với Chân Bảng nhãn, nói quận chúa không phải là lương duyên, nhưng Chân Bảng
nhãn không nghe, còn phun ta một mặt nước trà."
Cùng lúc này Chân Ngọc nghĩ tới, khi đó hai người mưu sự thành công một chuyện, nhất thời vui mừng, tụ tập một chỗ uống mấy chén, lại có người của quận chúa Diệu Đan mang trà bánh tới, lúc ấy Chân Ngọc có vẻ đắc chí, muốn khoe khoang một phen.
Vương Chính Khanh thấy hắn như thế, thấy không có
người nào, liền nói: "Quận chúa không phải là lương duyên, Bảng nhãn gia tốt nhất không nên mê đắm vùi lấp trong đó."
"Theo ý ngươi nói,
ai mới là lương duyên?" Chân Ngọc không vui khi Vương Chính Khanh sau
lưng chỉ trích Đường Diệu Đan, giọng điệu có chút không tốt.
Lời
Vương Chính Khanh nghĩ tới đều đã nói hết, đã không thể thu lại, dứt
khoát nhiều lời thêm mấy câu, nhỏ giọng nói: "Tính tình quận chúa được
nuông chiều, không phải người thường có thể chịu được, Bảng nhãn gia
muốn thành đại sự, không nên cưới người như quận chúa, nên thành thân
với một hiền thê."
Trong miệng Chân Ngọc đang uống trà, nghe vậy liền phun vào Vương Chính Khanh.
Quan hệ hai người ác hóa.
Nhớ lại chuyện lúc trước, Chân Ngọc có chút kinh ngạc, nhất thời thấy Hồ ma ma bưng trà nóng đi vào, liền nhận lấy uống một hớp, dần dần hòa hoãn
lại tâm tình, lúc này mới lệnh Hồ ma ma đưa chén thuốc lúc trước tiểu ni cô bưng tới cho Vương Chính Khanh xem, nói: "Đợi khi ngươi xuống núi,
tìm đại phu xem một chút, xem xem chén thuốc đó có phải bỏ thêm gì hay
không?"
Vương Chính Khanh vừa nghe chuyện xảy ra, cũng rất nghi
ngờ, gật đầu nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút. Nơi này không nên ở lâu,
chi bằng sáng mai về phủ đi?"
Chân Ngọc đang muốn trả lời, đột
nhiên đặt ly trà xuống, sắc mặt đại biến, hỏng bét, thế nào lại quên
chuyện này chứ? Bây giờ chạy tới, sẽ không muộn chứ?
Năm đó, công chúa An Tuệ khai thác được bùn tử sa, nhất thời vui mừng, ở am Kim Sa
bày tiệc, mời đám người Cửu Giang vương tới dự tiệc, cùng nhau thưởng
thức sơn nguyệt. Tiệc mới bắt đầu, thì có thích khách tới. Khi đó mình
đứng bên cạnh Cửu Giang vương, mắt thấy lãnh tiễn phóng tới, chỉ là vòng một bước, liền chắn trước người Cửu Giang vương, chịu một mũi tên thay
Cửu Giang vương. May mà lúc đó hắn mang theo một miếng ngọc bội trong
ngực, một mũi tên đó, liền xuyên qua ngọc bội. Ngọc bội vỡ, tên bắn vào
ngực hắn, cũng không sâu, nhưng mà chảy rất nhiều máu. Sau đó hắn dưỡng
thương vài tháng, thân thể mới tốt lên.
Hiện nay tính toán, buổi tối mà thích khách lén bắn tên, chính là tối nay rồi.
Một nơi khác, Cửu Giang vương ra khỏi phòng Tô Băng Hương, vừa đúng bắt gặp một tiểu ni cô bưng hộp đựng thức ăn tới, tựa như đụng vào người hắn,
không khỏi quát lên: "Hỗn xược!" Vừa quát xong, ngược lại nhìn thấy là
một ni cô tuyệt sắc, không khỏi kinh ngạc, nơi như Kim Sa này, thế mà
cũng cất giấu tuyệt sắc giai nhân như vậy?
Hương Nhi thấy Cửu
Giang vương chú ý tới nàng, đã là vội vàng mở miệng bồi tội, nói mình đi không mang theo mắt, đụng phải quý nhân, kính xin trách phạt vân vân.
Cửu Giang vương khoát khoát tay, đang muốn nói, chỉ thấy một phía Chân thị
thở hổn hển chạy tới, đảo mắt chỉ cách hắn mấy bước, miệng hô: "Vương
gia, mau trở lại phòng!"
Vương Chính Khanh theo sau Chân Ngọc, cũng thở hổn hển chạy, cũng là hô: "Ngọc nương, nàng còn chưa có mang giày !"
Cửu Giang vương kinh ngạc, hai vợ chồng này náo cái gì? Không chờ hắn ngẫm
nghĩ, tiếng gió gào thét, đột nhiên có một mũi tên từ phía nam bắn tới,
nhằm thẳng ngực hắn.
Chân Ngọc hô to một tiếng, cả người như tên rời cung, nhào vào người Cửu Giang vương, dùng lưng chặn lại mũi tên
này. Chủ tử, đời này lại vì người mà chết, ân tình liền báo hết.
"Có thích khách!" Tiếng la vang lên, bọn thị vệ rối rít xuất hiện, đã có người đi tới trước bắt được tiểu ni cô.
"Ngọc nương!" Vương Chính Khanh khàn giọng hét lên một tiếng, ôm lấy Chân
Ngọc, bế nàng trong ngực, nơi tay chạm vào, tất cả đều là máu nóng hôi
hổi, ngũ tạng như lửa thiêu đốt, Ngọc nương, nàng không thể chết!
Chân Ngọc giơ tay lên sờ sờ mặt Vương Chính Khanh, đợi khi mặt Vương Chính
Khanh áp lên mặt nàng, liền dán vào lỗ tai hắn, âm thanh nhẹ như lông
vũ, nói: "Tam lang, ta chính là Chân Bảng nhãn, lúc trước đã chết rồi,
lại trọng sinh trên người Chân Ngọc nương." Nói xong, nhắm mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói: âm mưu các kiểu, liền chấm dứt rồi. Tiếp sau đó sẽ là chiều hướng cưng chiều ngọt ngào.