Chân Ngọc vừa nói
chuyện, lại đi mài mực, viết một phong thư đưa cho Hồ ma ma nói: "Giao
cho người bên ngoài, lệnh họ lập tức đưa đến Tăng gia, mời Dao nương tử
đích thân mở."
Hồ ma ma cười nói: "Từ lúc Tam phu nhân trúng tên ở am Kim Sa, Dao nương tử mặc dù không thể đích thân đến thăm, nhưng cũng phái người hỏi thăm mấy lần, lúc này Tam phu nhân đã khỏi bệnh rồi, quả thật nên hồi âm đáp tạ một tiếng."
Vương Chính Dao là do có
thai, thời gian này không thể ra ngoài đi lại, mỗi khi có chuyện, liền
sai người viết thư hỏi thăm. Chỉ là lá thư này của Chân Ngọc, ngoại trừ
đáp tạ, cũng là nói Vương Chính Dao có tin mừng, bên cạnh chỉ sợ không
có người hầu hạ thỏa đáng, muốn đưa Hồng Tụ trở về hầu hạ nàng, còn hỏi
ấm Tây Thi mà Tăng Thiếu Dương cất giữ.
Hồ ma ma nghe nói muốn
trả Hồng Tụ lại, cũng thở nhẹ một hơi, những ngày trước, Tam phu nhân
luôn thân thiết với vị cô nương Hồng Tụ này, không hề để tâm tới những
người khác, không nói mình, ngay cả Lập Hạ và Bán Hà, cũng có vài câu
oán hận! Hiện nay trả Hồng Tụ về, chính là điều mà mọi người mong muốn.
Sau khi bức thư của Chân Ngọc được gửi đi, tới sáng sớm ngày hôm sau, liền nhận được thư hồi âm của Vương Chính Dao.
Chân Ngọc mở thư ra xem, không khỏi giãn chân mày, cười nói với Hồ ma ma:
"Dao nương tử cũng sảng khoái, đồng ý để Hồng Tụ trở về, sau đó sẽ sai
người đưa ấm tử sa tới!"
Không lâu sau, Hồng Tụ nghe nói chuyện
này, nhất thời vọt vào phòng, quỳ trước mặt Chân Ngọc trước mặt khấu đầu nói: "Tam phu nhân thực sự muốn trả nô tỳ về Tăng gia sao? Sau khi nô
tỳ đi theo Tam phu nhân, tự hỏi cũng không có làm sai chuyện gì, một
lòng hầu hạ Tam phu nhân, không dám có một chút lòng riêng, bị trả về
như vậy, sau này nô tỳ nào có mặt mũi đứng giữa các tỷ muội nữa?"
Chân Ngọc còn chưa lên tiếng, Hồ ma ma đã nói trước: "Càn rỡ! Ban đầu Tam
phu nhân dùng một bức họa đổi ngươi tới đây, chính là trông cậy vào
ngươi có thể được Tam gia coi trọng, sinh hạ một trai nửa gái, nhưng
trong thời gian ngươi tới, đuôi mắt Tam gia cũng không quét ngươi, rõ
ràng là không thích ngươi, như vậy, ngươi ở lại chỗ này có tác dụng gì?
Hơn nữa hiện nay cũng không phải trả về Tăng gia, mà là dùng ngươi đổi
một ấm tử sa của Tăng gia. Ấm tử sa này là bảo vật, dùng ngươi đổi nó,
sẽ không bôi nhọ ngươi."
Hồng Tụ vừa nghe là muốn dùng nàng đổi
ấm tử sa, trái tim hơi thả lỏng. Nếu là đem trả nàng về, nàng chính là
người không còn giá trị, tất nhiên sẽ bị người khác chê cười. Nếu là
dùng nàng đổi ấm tử sa, có thể nói, nàng đáng giá bằng ấm tử sa, giá trị con người sẽ nâng cao lên một chút, không đến nỗi bị người khác coi
thường. Hơn nữa trở lại Tăng gia, quen cửa quen nẻo. Nếu là chủ mẫu cất
nhắc, không chừng có thể làm thông phòng gì đó, tốt hơn là chịu khổ ở
Vương gia như hiện nay. Nàng suy nghĩ như thế, liền không hề khóc nữa,
chỉ khấu tạ Chân Ngọc, nói đa tạ nàng những ngày tháng qua đã chiếu cố.
Chân Ngọc khoát tay một cái nói: "Đi đi, hầu hạ chủ mẫu nhà ngươi thật tốt, không chừng tương lai có điềm tốt!"
Hồ ma ma đợi Hồng Tụ khấu đầu xong, liền phân phó Lập Hạ đi vào đỡ nàng
lui xuống, giúp đỡ thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Tăng gia.
Tới
buổi trưa, Hồng Tụ được đưa đi, Chân Ngọc đứng dưới mái hiên, nhất thời
có chút buồn bã, nhưng không biết mình phiền muộn cái gì.
Hồ ma ma bận rộn một phen, lại thấy một ma ma lặng lẽ tới tìm bà nói chuyện, bà vừa nghe, vội vàng đi tới cửa sau.
Chân Ngọc ngủ trưa vừa tỉnh, liền thấy Hồ ma ma ngồi ở bên giường nhìn nàng, không khỏi giật mình nói: "Ma ma có chuyện gì sao?"
Hồ ma ma nhỏ giọng nói: "Sử Thiết Thủ tới, nói có chuyện muốn bẩm với Tam phu nhân."
"Sử Thiết Thủ?" Chân Ngọc mờ mịt nói: "Hắn là ai?"
Hồ ma ma vỗ đầu một cái, lúc này mới nói hết cho Chân Ngọc nghe chuyện lúc trước tương trợ Sử Thiết Thủ, lại dặn Sử Thiết Thủ giúp đỡ lưu ý mọi
chuyện trong vương phủ.
Chân Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút
nói: "Giờ ta đã mất trí nhớ, những chuyện trước đây an bài, chỉ sợ không thể bận tâm, nếu chuyện này là vì Tam gia, liền để Sử Thiết Thủ bẩm báo với Tam gia, về sau nghe lệnh của Tam gia là được."
Hồ ma ma vừa nghe, đây là tiết tấu phu nhân muốn an tâm đợi ở phòng trong, mọi
chuyện phòng ngoài để Tam gia lo liệu! Bà nhất thời mừng rỡ, liền nói:
"Vốn nên như thế. Hơn nữa mỗi lần Tam phu nhân gặp mặt Sử Thiết Thủ, ta
đều lo lắng, sợ bị người khác nhìn thấy, truyền ra những lời không hay."
Chân Ngọc cười nói: "Bây giờ chính ta không để ý tới chuyện phòng ngoài, cũng tự có người đến nói cho ta biết."
Hồ ma ma vừa nghe, còn không phải sao? Kể từ sau khi kết bài huynh muội
với Chân Thạch, phòng ngoài có chuyện gì, Chân Thạch đều thông qua Kiều
thị, để Kiều thị nói cho Tam phu nhân biết, còn quan tâm săn sóc hơn cả
đại ca ruột.
Vào lúc này, Vương Chính Khanh trở về phủ, vào Chân
Ngọc phòng, phát hiện thiếu một nha đầu, nhiều hơn một ấm tử sa, tất
nhiên mừng thầm, đã sớm không vừa mắt Hồng Tụ, lần này trả về, trong
phòng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Chân Ngọc thấy hắn tới,
liền nói chuyện về Sử Thiết Thủ cho hắn biết. Vương Chính Khanh vừa nghe liền nói: "Hắn đã có chuyện muốn bẩm báo cho nàng biết, nhất định là
việc gấp, không nên trì hoãn. Giờ ta liền đi gặp hắn một chút, nàng cứ
an tâm đi."
Vương Chính Khanh đi gần
nửa canh giờ mới trở về, trầm mặt nói: " Một nha đầu bên cạnh quận chúa
Đường Diệu Đan cầm theo một phong thư xuất phủ, lá thư này được gửi tới
phủ đệ của công chúa An Tuệ."
Chân Ngọc cau mày nói: "Nói như vậy, là quận chúa Đường Diệu Đan cấu kết với công chúa An Tuệ?"
Vương Chính Khanh dạo bước nói: "công chúa An Tuệ nắm giữ tài chính Kinh
Thành, vô cùng quan trọng. Quận chúa Đường Diệu Đan mặc dù sống nhờ
trong phủ Cửu Giang vương, kì thực nàng ta xuất thân giàu có, năm đó
Trấn Bắc vương lưu lại đủ nhiều tiền bạc và tài sản, tất cả những thứ đó đều do một vị lão nhân gia trong phủ Trấn Bắc vương nắm giữ, chỉ chờ
quận chúa Đường Diệu Đan tuyển được phu quân, mới giao lại sản nghiệp
cho quận chúa Đường Diệu Đan. Nếu như quận chúa Đường Diệu Đan bị công
chúa An Tuệ kéo về phe mình, sau đó công chúa An Tuệ ra mặt làm chủ hôn
cho Đường Diệu Đan, đến lúc đó hai người bọn họ liên thủ, một khi muốn
gây bất lợi cho Vương Gia, đại sự giành ngôi của Vương Gia, chỉ sợ sẽ
rơi vào thế hạ phong."
Lúc đó Cửu Giang Vương hi vọng Vương Chính Khanh hưu Chân Ngọc, sau đó cưới Đường Diệu Đan, một nguyên nhân trong
đó, cũng là muốn mượn tay Vương Chính Khanh, giữ phần gia sản này của
Đường Diệu Đan vào vương phủ, do vương phủ sử dụng, dùng để nuôi quân
đối kháng với hai vị vương gia khác.
Chân Ngọc nghe xong lời của
Vương Chính Khanh, cũng thở dài nói: "Nếu như ngươi cưới quận chúa Đường Diệu Đan, là Vương Gia
có được cả người lẫn của! Giờ lại không tiện làm rồi."
Vương Chính Khanh cũng nói: "Hôm nay chỉ sợ quận chúa Đường Diệu Đan vì ái sinh hận, gây bất lợi cho Vương Gia."
Chân Ngọc nghe Vương Chính Khanh phân tích tình thế nửa ngày, nhất thời nói: "Vương gia không đành lòng xuống tay với tiểu đường muội mình nuôi lớn
từ nhỏ, có một người có thể xuống tay."
Mắt Vương Chính Khanh
sáng lên nói: "Không tệ, chuyện này chỉ cần nói cho vương phi biết,
vương phi tự nhiên sẽ tìm cách đối phó với quận chúa Đường Diệu Đan, ít
nhất trong lúc này, không để cho quận chúa Đường Diệu Đan và công chúa
An Tuệ liên thủ với nhau."
Vương Chính Khanh suy tính, cũng có
việc gấp muốn phân phó cho Chương Phi Bạch làm, nhất thời trở về thư
phòng, đêm đó ngủ trong thư phòng, không về phòng Chân Ngọc nữa.
Chân Ngọc ở trong phòng, lại vừa dùng ấm tử sa rót uống trà, vừa viết kịch
bản. Tới ngày thứ ba, Quý thị lại tới, thấy Chân Ngọc viết xong kịch
bản, nhanh chóng nhận lấy nhìn một cái. Nhìn xong thở dài nói: "Ngọc
nương, làm sao muội có thể nghĩ ra câu chuyện như thế này, thật sự mới
lạ."
Nội dung của kịch bản lần này mà
Chân Ngọc viết, là một vị nữ tử tài hoa xuất chúng, không cam lòng làm
nữ tử bình thường trong khuê nữ, bởi vậy giả trang thành huynh trưởng,
vào kinh đi thi, đậu tiến sĩ, sau đó thi trong Kim Điện, được phong Bảng nhãn. Sau đó, nàng và Trạng Nguyên gia ăn cùng bàn, ngủ cùng giường,
cùng làm việc, hai người dần dần sinh tình. Trạng Nguyên gia không biết
nàng là nữ tử, chỉ nghĩ rằng mình đoạn tụ (đồng tính), vô cùng khổ não,
suy nghĩ nên lấy vợ để dứt bỏ tâm tư của mình. Bảng nhãn thấy thế, chỉ
đành mượn say rượu, công bố thân phận. Kết cục dĩ nhiên là đại đoàn
viên.
Quý thị có được kịch bản, hào hứng trở về phủ, nhanh chóng cầm cho Thọ vương phi xem.
Thọ vương phi là người thích xem kịch, vừa thấy kịch bản liền cười nói:
"Lần trước để công chúa An Tuệ có được trước, lúc này chúng ta cũng có
thể tranh được trước rồi, mau cho người đến diễn kịch."
Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện, bên ngoài đã có ma ma báo đi vào nói: "Vương phi, phu nhân, Tam vương gia tới."
Thọ vương phi hơi kinh ngạc, Thọ vương cùng Tam vương gia Đường Tấn minh
tuy là chú cháu, cũng không qua lại thân thiết, thậm chí vì kiêng dè,
gặp mặt còn lạnh lùng. Lúc này Đường Tấn minh đột nhiên tới, là vì
chuyện gì?
Đường Tấn Minh vừa đi vào, mọi người chào hỏi xong,
nhất thời thấy Thọ vương phi cầm kịch bản, liền cười nói: "Đây chẳng lẽ
là kịch bản lấy được từ trong tay Chân thị?"
Thọ vương phi cười nói: "Đúng thế."
Đường Tấn Minh nhất thời đưa tay qua nói: "Xin thím cho chất nhi xem một chút."
Thọ vương phi không tiện từ chối, chỉ đành phải đưa kịch bản cho Đường Tấn Minh.
Đường Tấn minh lật xem tại chỗ, chưa kịp nhìn xong, đã đứng lên, cười nói:
"Thím, kịch bản này ta muốn rồi." Nói xong không đợi Thọ vương phi kịp
phản ứng lại, hắn cầm kịch bản nhanh chân bỏ chạy .
"Đây là, đây là lừa gạt!" Thọ vương phi thất thanh hô lên: "Lão Tam, đứng lại!"
Đường Tấn Minh nào để ý đến bà? Chỉ trong chốc lát, liền chạy ra khỏi Thọ vương phủ, giục ngựa chạy về phủ của mình.
Mưu sĩ tâm phúc của Đường Tấn Minh Trần Minh Viễn chờ trong thư phòng, thấy Đường Tấn Minh cầm kịch bản trở lại, không khỏi cười nói: "Đắc thủ
rồi."
Đường Tấn Minh cười nói: "Chỉ là một quyển kịch bản, cho dù bị cướp mất, họ cũng chẳng thể làm gì, nhiều nhất cũng chỉ là mắng cho
một trận thôi."
Trần Minh Viễn nhận lấy kịch bản lật lật, thở dài nói: "Quả nhiên văn phong không tồi, chả trách hoàng thượng sau lần
nhìn thấy cái kịch bản đó, thêm xem kịch nữa, cũng rất là để ý! Lúc này
vương gia nên nhanh chóng cho diễn kịch, mời hoàng thượng tới xem, hoàng thượng xem xong nhất định sẽ thưởng cho vương gia."
Đường Tấn
Minh hài lòng, những người này tranh đoạt chết đi sống lại, lại quên lấy lòng làm cho hoàng thượng vui vẻ. Cần biết rằng, người cuối cùng có thể quyết định kết cục, vẫn là hoàng thượng thôi!
Trần Minh Viễn
thật ra thì có chút lẩm bẩm, hoàng thượng ở đạo quan thanh tu, lại cứ
càng không cam lòng tịch mịch, nuôi nhiều tiểu đạo cô giải buồn, lại xem kịch trồng hoa, thật sự. . . . . . . Cũng vì vậy, tương lai ngôi vị
thái tử, không chừng chỉ dựa vào yêu thích của hoàng thượng mà lập rồi,
không màng tới những thứ khác! Nếu như vậy, Tam vương gia không để ý khí tiết đi lấy lòng hoàng thượng, liền có lợi rất lớn.
Đường Tấn
Minh vỗ tay nói: "Lần trước để Điền Loan Loan vào Vương gia, để cho nàng ta náo loạn hậu trạch, nhờ vào đó khiến Vương Chính Khanh không cách
nào một lòng tương trợ Cửu đệ bày mưu tính kế, không ngờ Điền Loan Loan
vô dụng, chỉ vừa ra tay, đã để cho Chân thị đoán được, còn bị cấm túc.
Lúc đó bổn vương đã cảm thấy kì lạ rồi, một nữ tử nơi khuê phòng như
Chân thị, sao lại có thủ đoạn đến mức đó? Đợi đến khi mật thám điều tra
nghe ngóng, nói Chân thị rất có thể là mật thám ban đầu Chân Bảng an bài bên cạnh Vương Chính Khanh, mới hóa giải nghi ngờ của bổn vương. Chỉ là nữ tử tài mạo song toàn như vậy, không ở bên cạnh bổn vương, chỉ ở bên
Vương Chính Khanh, thật đáng tiếc."
Một lát sau, Đường Tấn Minh
lại cảm thán: "Lần trước ở phủ công chúa An Tuệ tình cờ nhìn thấy Chân
thị, biểu hiện khác thường không nói, cả người còn toát ra vẻ danh sĩ
phong lưu, làm người ta vừa thấy liền khó quên."
Trần Minh Viễn
lật qua một trang kịch bản, dùng tay giữ, ngẩng đầu lên nói: "Tam vương
gia muốn có được Chân thị, có rất nhiều biện pháp."