Chân Ngọc vùi trong ngực Vương Chính Khanh, có chút cảm giác an toàn, đang muốn nói, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hai người vội vàng tách ra, vừa nhìn, là Cửu Giang vương tới.
Cửu Giang Vương cười nói: "Trước đây Trạng Nguyên gia thích đấu khẩu với Chân Bảng nhãn, không ngờ hắn mất rồi, Trạng Nguyên gia cũng nhớ tới hắn!"
Vương Chính Khanh cười nói: "Nguyện vọng của Chân Bảng nhãn, chính là Vương Gia có thể thành nghiệp lớn, hôm nay Vương gia giành được quyền kinh doanh, tới gần nghiệp lớn thêm một bước, muốn đi qua nói cho Chân Bảng nhãn một tiếng, để cho hắn an tâm."
Cửu Giang Vương Tiếu nhìn về phía Chân Ngọc nói: "Chân Bảng nhãn mặc dù không còn, nhưng lại được một vị nữ Bảng nhãn, đây là trời giúp bổn vương."
"Vương gia quá khen." Chân Ngọc vội khiêm tốn đáp một câu.
Nhất thời ba người trở về chỗ ngồi, khi tiệc tan lại có mật thám tới mật bẩm một chuyện.
Cửu Giang vương kêu Vương Chính Khanh và Chân Ngọc đến trong thư phòng, nói: "Mật thám báo lại, nói Tứ hoàng huynh từ trong đạo quan trở lại, lại không trở về vương phủ, chỉ ở một chỗ gặp một nữ nhân, nói mấy câu. Nữ nhân kia, cũng là nha đầu Lục Thường bên cạnh hoàng muội."
Vương Chính Khanh vừa nghe, phân tích nói: "Tứ vương gia đây là suy tính quyền lực tài chính trong tay công chúa An Tuệ, cho nên cấu kết với nha đầu bên người của công chúa, thừa cơ hành động rồi."
Chân Ngọc trầm ngâm nói: "Công chúa An Tuệ tâm cao khí ngạo, là một người không cho phép người phản bội, nếu như biết nha đầu phản bội nàng, tất nhiên sẽ rất tức giận, chuyện này đáng để lợi dụng."
Ba người thương nghị trong chốc lát, Cửu Giang vương bảo mật thám vào phân phó mấy câu, nhìn trời cũng không sớm, liền không giữ Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, chỉ sai người tiễn họ xuất phủ.
Vương Chính Khanh vừa về phủ, sớm có gã sai vặt chờ ở cửa phụ, vừa thấy hắn trở lại, liền bẩm: "Tam gia, Chương sư gia vẫn đang chờ, có chuyện quan trọng bẩm Tam gia !"
Vừa nghe Chương Phi Bạch có chuyện gấp bẩm báo, Vương Chính Khanh không dám chậm trễ, dặn bảo Chân Ngọc : "Ngọc nương, nàng về phòng trước, đêm nay có lẽ ta ngủ ở thư phòng."
Chân Ngọc đáp, dặn dò hắn không nên quá mệt nhọc, lúc này mới trở về phòng.
Tối nay, Chân Ngọc cũng vẫn nằm mơ, mộng cảnh vỡ thành mảnh nhỏ, không liền lại được, tới buổi sáng tỉnh lại, cũng có chút mệt mỏi, bữa sáng cũng không ăn, chỉ ngồi ngẩn người.
Hồ ma ma lo lắng không thôi, vội vàng đi bẩm báo Ninh lão phu nhân, mời đại phu tới chẩn bệnh.
Đại phu chẩn bệnh xong, chỉ nói là mệt nhọc, nghỉ ngơi là được rồi.
Tiễn đại phu đi, Hồ ma ma đích thân nhìn nha đầu sắc thuốc, hầu hạ Chân Ngọc uống hoàn thuốc rồi ngủ, lúc này mới trở lại bẩm Ninh lão phu nhân, nói tình hình của Chân Ngọc.
Ninh lão phu nhân nghe được Vương Chính Khanh lúc nóng lúc lạnh với Chân Ngọc, mấy đêm nay cũng không nghỉ ngơi trong phòng Chân Ngọc, không khỏi cau mày, Tam lang à, chẳng lẽ ngươi còn băn khoăn Bạch Cốc Lan hay sao?
Đợi Vương Chính Khanh trở về phủ, Ninh lão phu nhân liền kêu hắn qua, mắng một trận nói: "Ngọc nương hiện giờ là nữ Bảng nhãn, tài mạo song toàn, chỗ nào không hơn Bạch Cốc Lan hả ? Ngươi còn nhớ Bạch Cốc Lan, không đặt Ngọc nương ở trong lòng. Hôm nay nàng mệt nhọc đến đổ bệnh, ngươi cũng không biết hỏi han một câu."
Vương Chính Khanh há hốc mồm, thật khó khắn Ninh lão phu nhân mắng xong, lúc này mới nói: "Cũng không biết Ngọc nương bị bệnh, con lập tức qua thăm nàng. Hơn nữa, giữa con và Bạch Cốc Lan, sớm đã là chuyện quá khứ, a nương không nên nhắc lại, cẩn thận Ngọc nương nghe thấy, càng thêm hiểu lầm." Nói xong nhanh chóng rời đi.
Ninh lão phu nhân sững sờ, Bạch Cốc Lan là quá khứ rồi hả? Nếu như vậy, vì sao không ngủ trong phòng Ngọc nương, khiến Ngọc nương buồn bực thành bệnh?
Vương Chính Khanh ra khỏi cửa phòng Ninh lão phu nhân, vội vã tới chỗ Chân Ngọc, thấy một nha đầu đứng ở hành lang, liền khoát khoát tay, ý bảo không cần đi vào bẩm báo, hắn rón rén vén rèm đi vào.
Rèm vén lên được một góc, hắn thò đầu vào, lại thấy Chu Hàm Xảo ngồi ở trước giường đút Chân Ngọc uống thuốc, hai người nói chuyện, cực kỳ hòa thuận, hắn không khỏi dừng bước chân, thấy Chân Ngọc uống xong thuốc rồi, lúc này mới cất bước đi vào, cười hỏi: "Ngọc nương, nghe nói nàng bị bệnh, khỏe chút nào chưa?"
"Không có gì đáng ngại, đơn thuốc cũng là điều hòa khí tiết ." Chân Ngọc cười cười nói: "Cũng là buổi chiều ngủ được không được, tinh thần hơi kém, ngủ nhiều một chút là tốt."
Chu Hàm Xảo thấy Vương Chính Khanh đi vào, vội vàng hành lễ, cúi đầu đi ra ngoài.
Vương Chính Khanh sờ sờ đầu Chân Ngọc, đỡ nàng nằm xuống, cười một cái nói: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt!"
Chân Ngọc lại quan tâm thế cục, nhẹ giọng nói: "Công chúa An Tuệ sảng khoái giao quyền kinh doanh đồ sứ ra sao?"
Vương Chính Khanh cười nói: "Chính miệng Hoàng thượng nói ra, công chúa An Tuệ phách lối hơn nữa cũng không dám chiếm quyền kinh doanh, trong hôm nay đã bàn giao hoàn tất rồi."
Chân Ngọc nhẹ một hơi nói: "Như thế, không uổng chúng ta mưu đồ một phen."
Vương Chính Khanh có khác một phen nói cho Chân Ngọc, cúi ở Chân Ngọc Thân vừa nói: "Công chúa An Tuệ biết được nha đầu Lục Thường bên cạnh mình bất trung, một lòng do thám động tĩnh của mình, lại tra được người Lục Thường cấu kết là Tứ vương gia, đã nổi giận rồi."
Chân Ngọc vừa nghe liền nói: "Đã như vậy, phải rèn sắt khi còn nóng, làm quan hệ của họ ác hóa lần nữa mới đúng."
Vương Chính Khanh gật gật đầu nói: "Ta đã cùng Nhậm Đạt Lương làm toàn tuyến mưu đồ, đoán mấy ngày nữa sẽ có kết quả."
Chân Ngọc gật đầu, nhất thời buồn ngủ, liền nói: "Đơn thuốc đại phu kê lại có tác dụng an thần, uống vào chỉ muốn ngủ."
Vương Chính Khanh vội dịch chăn cho nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng ngủ đi!"
Chân Ngọc đổ bệnh lần này, cũng có mấy vị phu nhân đến thăm, cười nói: "Bảng nhãn gia lúc đầu hao tổn tinh thần nặn ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, tất nhiên là mệt muốn chết rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt."
Lại có phu nhân đến thăm bệnh, nói tới lần trước có được ấm tử sa nhỏ, cười nói: "Thân quyến thấy, cũng nhờ ta, cũng muốn một ấm, ta nói cái này là Bảng nhãn gia tự tay nặn, sẽ không dễ có được đâu, làm cho các nàng chỉ có thể hâm mộ thôi."
Có một đám phu nhân mỗi ngày đi qua đi lại, Chân Ngọc nhất thời giảm đi mệt nhọc, bệnh cũng tốt lên vài phần.
Đợi đến khi các phu nhân cáo từ, Hồ ma ma liền nói với Chân Ngọc: "Tam phu nhân ở kinh thành cũng không có một người bạn tốt lui tới, hôm nay những phu nhân này chịu lui tới, cũng nên chọn một hai người tốt, thường xuyên qua lại mới tốt."
Chân Ngọc gật đầu nói: "Ta thấy Thị Lang phu nhân và Thế tử phu nhân không tệ, người cũng hào phóng, nếu các nàng có lòng lui tới, đương nhiên sẽ thường xuyên qua lại."
Hồ ma ma cũng thấy Tiền thị và Quý thị tốt, bởi vậy gật đầu, quyết định khi hai vị này tới phủ, phải tăng nhiệt tình tiếp đãi.
Chân Ngọc bệnh mấy ngày nay, phòng ngoài phong vân biến trắc, thế cục thay đổi
nhiều lần.
Ngày nay Vương Chính Khanh trở về phủ, vào phòng Chân Ngọc, hỏi được buổi chiều đã có thể ngủ yên, không hề mơ thấy ác mộng nữa, ăn uống cũng bình thường, lúc này mới yên lòng lại, xoa đầu Chân Ngọc nói: "Cũng nên đi ra ngoài đi lại một chút, ngày ngày buồn bực trong phòng, nhìn sắc mặt cũng không tốt."
Chân Ngọc cũng là bởi vì buổi sáng Quý thị đến thăm bệnh, nói tới một chuyện, lúc này còn kinh ngạc, hỏi "Nghe nói trong đạo quan đột nhiên truyền ra thánh chỉ, muốn cách chức Tứ vương gia xuất kinh đến phong địa (đất hoàng đế cấp cho vương gia, giống như lãnh cung của các phi tần không được hoàng đế ưu ái), không có chiếu không cho tiến vào kinh?"
Vương Chính Khanh cười nói: "Nàng nằm ở trong nhà, tin tức cũng linh thông."
Chân Ngọc vừa nghe, biết tin tức là thật, không khỏi hỏi "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Vương Chính Khanh lúc này mới giản lược nói, cười nói: "Công chúa An Tuệ và Tứ vương gia bởi vì chuyện Lục Thường dẫn tới tranh đoan, Cửu Giang vương thêm lửa, làm họ hiểu lầm sâu hơn. Bởi vậy hôm trước hoàng hậu bệnh nhẹ, Cửu Giang vương liền vào cung thăm, công chúa An Tuệ và Tứ vương gia đương nhiên cũng vào cung. Cửu Giang vương trù hoạch một biện pháp, khiến cho công chúa An Tuệ và Tứ vương gia cãi vã trong cung, trong sự tức giận, công chúa An Tuệ kiện cáo với hoàng hậu, hoàng hậu vốn bệnh, vừa nghe càng thêm giận, dâng sớ đến đạo quan, nói hoàng thượng không có ở đây, Tứ vương gia không coi đích mẫu và hoàng muội ra gì. Hoàng thượng cũng không hỏi nhiều, một đạo thánh chỉ ban xuống, liền cách chức Tứ Vương Gia xuất kinh."
Chân Ngọc nghe được rung động lòng người, nhỏ giọng nói: "Thảo nào chàng mấy ngày ngay cả phủ cũng không về, thì ra là mưu tính cái này."
Vương Chính Khanh liền khoe công nói: "Tất cả mọi chuyện, toàn bộ phải nắm bắt một chữ, chính là chữ ‘ khéo ’ , chỉ có như vậy, mới có thể được việc. Nếu đắn đo không được, công chúa An Tuệ bình tĩnh lại, sẽ không tố cáo trước mặt hoàng hậu. Tứ vương gia lùi một bước, cũng sẽ không lộ ra nhược điểm. Lần này, là thắng hiểm. Nhưng vẫn không thể thư giãn, Tứ Vương Gia là chuẩn bị ra khỏi kinh, trong kinh còn có Tam vương gia! Tam vương gia không thể dễ dàng đối phó như Tứ vương gia, hơn nữa bên cạnh hắn có mưu sĩ đắc lực Trần Minh Viễn, không thể khinh thường."
Đợi bệnh của Chân Ngọc hoàn toàn khỏi thì Tứ vương gia Đường Tấn Sơn đã xuất kinh, đi tới phong địa.
Trong kinh phen này rung chuyển mạnh, đại thần ban đầu đi theo Đường Tấn Sơn té ngựa không ít, trước cửa tất cả thế gia đại tộc phụ thuộc Đường Tấn Sơn cũng vắng lạnh, Kinh Thành yên tĩnh đi rất nhiều.
Thiếu một đối thủ tranh ngôi vị, Cửu Giang vương thả lỏng không ít, ngay cả đám người Vương Chính Khanh, cũng nhàn rỗi hơn thường ngày.
Rãnh rỗi như vậy, Vương Chính Khanh mới phát hiện, thời điểm gần đây hắn bận rộn thì Chân Ngọc cũng là ở chung một chỗ với Chu Hàm Xảo, Chu Hàm Xảo bưng trà dâng nước, dường như thay thế địa vị Lập Hạ.
Không thể để mặc cho Ngọc nương như vậy nữa rồi, phải để nàng biết thân phận của mình. Vương Chính Khanh suy tư một hồi lâu, lẩm bẩm: "Còn phải thử dò xét một phen rồi nói."
Chiều nay, Chân Ngọc đang đánh cờ cùng Chu Hàm Xảo, liền thấy một tiểu nha đầu lén lén lút lút đi vào, muốn nói mà thôi, nàng trợn mắt nói: "Có chuyện mau nói, không cần bày ra dáng vẻ nhăn nhó này."
Tiểu nha đầu nhìn Chu Hàm Xảo một cái, cúi đầu bên tai Chân Ngọc nói: "Tam phu nhân, không xong rồi, Tam gia ở trong thư phòng cùng một nha đầu. . . . . ."
A, một thê một thiếp đều ở đây, hắn không đến, lại lôi kéo nha đầu ở thư phòng làm loạn. Nực cười? Hơn nữa, hiện thời bên ngoài thế cục chưa rõ, hắn còn có ý với nha đầu?
Chân Ngọc chợt không có tâm tư đánh cờ nữa, đứng lên nói: "Ta đi xem một chút."
Lúc này Vương Chính Khanh đang cắm hoa lên đầu Thị Thư, dặn dò nói: "Đợi khi nghe được tiếng động ở cửa, ngươi phải hắng giọng nói vài lời mất hồn, hiểu chưa?"
Thị Thư rất khó xử, vẻ mặt đau khổ nói: "Tam gia, ta còn chưa thành thân, cũng không có chạm qua nữ nhân, không biết nói mấy lời mất hồn kia."
"Đần!" Vương Chính Khanh không thể làm gì khác hơn là tự mình dạy hắn, để cho hắn học nói một lần, nghe coi như mất hồn, lúc này mới hài lòng.
Chân Ngọc"Bình bịch" đi tới thư phòng, nhất thời đến cửa, quả nhiên nghe được bên trong có âm thanh bất nhã, mồt giọng trong đó là Vương Chính Khanh, một giọng khác lại mơ hồ, nghe không ra đó là giọng nha đầu nào.
Vương Chính Khanh cùng Thị Thư vùi ở trên giường, nhất thời nghe được tiếng vang, đã là bấm Thị Thư một cái, ý bảo hắn mau kêu.
Thị Thư lập tức giả giọng nói kêu gào: "Tam gia tha cho nô gia đi, còn xuống dưới nữa, nô gia thật sự phá thân mất."
Chân Ngọc ở dưới cửa sổ nghe thấy, trong cơn giận dữ, ngươi được đấy Vương Chính Khanh, tiểu nha đầu người ta rõ ràng không muốn, kêu khóc để ngươi tha cho nàng, ngươi còn muốn?
Nàng một bước đi tới cửa, một cước đá văng cửa thư phòng, xông thẳng lên giường, vén màn lụa lên, thấy Vương Chính Khanh quả nhiên trùm chăn dây dưa một chỗ với một tiểu nha đầu cài hoa trên đầu, nhất thời không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh tới sống mũi Vương Chính Khanh, khẽ nói: "Ai kêu ngươi trộm người!" (Trộm người: ý là ảnh giấu chị dây dưa với một người khác)