Kể từ sau khi Tứ vương gia bị giáng chức đến đất phong, Kinh Thành còn lại Tam vương gia và Cửu vương gia giám quốc, tình thế càng thêm tế nhị,
các thần tử ban đầu giữ thái độ trung lập càng thêm cẩn thận, không dám
dễ dàng đầu quân vào một bên nào, chỉ bày ra dáng vẻ một lòng trung
thành với Hoàng đế Đường Tập Võ.
Trong giờ khắc quan trọng này,
lại có một chuyện làm mọi người chú ý, khiến cho mọi người cùng chung
mối thù, nhất trí đối ngoại. Nguyên nhân chính là thái tử lĩnh quốc nước Tây Lỗ phái sứ giả tới cầu hôn công chúa An Tuệ làm phi.
Nước
Tây Lỗ chỉ là nước nhỏ, thái tử cũng đã cưới thái tử phi, mặc dù công
chúa An Tuệ hiện nay đang ở goá, nhưng cũng không thể đi làm trắc phi
của thái tử của một quốc gia nhỏ. Hành động lần này của thái tử nước
Tây Lỗ, ngược lại kích thích triều thần phẫn nộ.
Chân Ngọc nhận
được thiếp mời của Tiền thị, khi đến Vi phủ thưởng hoa yến thì cũng nghe đầy tai thảo luận chuyện thái tử nước Tây Lỗ vô lễ.
Tiền thị tức giận nói: "Hiện nay một nước Tây Lỗ nhỏ bé, cũng dám cầu hôn công chúa
Đường Quốc chúng ta sao? Mà lại còn là làm trắc phi. Không để Đường Quốc chúng ta trong mắt quá rồi."
Tuy công chúa An Tuệ ngang ngược
kiêu ngạo phách lối, bình thường không làm cho người thích, nhưng hơn
thế nữa thì sao, nàng cũng là công chúa Đường Quốc, há có thể mặc cho
nước nhỏ xem thường như vậy? Các vị phu nhân nghe Tiền thị nói, cũng
nhất trí nói: "Cũng không phải là hồ đồ sao, lại muốn nạp công chúa làm
trắc phi?"
Quý thị là con dâu Thọ vương Phi, phu nhân Thế tử của
Thọ vương phủ, biết nhiều hơn chút, nghe vậy nói: "Theo Thế tử gia nói,
này thái tử nước Tây Lỗ lần này cầu hôn, hình như là thử dò xét thái độ
của chúng ta. Nếu lần này không đánh hạ khí thế của bọn họ, chỉ sợ bọn
họ càng thêm tự đại. Lại nói tới lần này, cống phẩm tiến cung cũng không được tinh xảo như những năm trước rồi."
Nói đến điều này, các vị phu nhân lại trầm mặc một lúc. Những năm trước đây Đường Quốc cường đại cỡ nào, mỗi lần nước Tây Lỗ phái sứ giả tới, không khỏi câm như hến, từ sau khi Hoàng đế theo đạo, dời đến đạo quan thanh tu, triều chánh ném
cho tam vương giám thị, trong kinh thành liền có chút rối loạn. Đầu tiên là ba phái tranh quyền, kéo bè kết phái, tiếp kết đảng tranh giành, làm theo ý mình, thậm chí, tất cả chính sự thay đổi xoành xoạch, làm người
ta không biết theo ai. Một năm này, các địa phương cũng xuất hiện hiện
tượng loạn lạc, thực lực của một nước rõ ràng không bằng trước kia. Ngay cả nữ nhân như các nàng, cũng biết rõ, nếu còn không lập thái tử, thống nhất triều chính, chỉ sợ thiên hạ cũng không yên. Nay thái tử nước Tây
Lỗ nói muốn cầu hôn công chúa An Tuệ, thực ra cũng là thử dò xét phản
ứng hành động của Đường Quốc.
Tiền thị vừa nói chuyện, liền hỏi
Chân Ngọc: "Ngọc nương, nghe nói lần này Sứ giả còn dẫn theo một nữ sứ,
nói nữ sứ đó là nữ Trạng Nguyên của nước Tây Lỗ, tinh thông cầm kỳ thi
họa, bởi vì ái mộ tên tuổi Trạng Nguyên gia, muốn lấy văn thơ để gặp
mặt, bàn luận thơ phú với Trạng Nguyên gia, đã gởi thiệp đến phủ của
muội, rốt cuộc có chuyện này không?"
Chân Ngọc cười nói: "Quả thật nhận được thiệp của nữ sứ Tây Lỗ, nhưng Tam lang không để ý tới nàng."
Tiền thị cười nói: "Còn không phải vậy sao? Trạng Nguyên gia nếu tranh tài
với một nữ nhân, bất luận thắng thua, đều chỉ làm cho nữ nhân kia lên
mặt mà thôi."
Quý thị lại nói: "Người nữ sứ kia gửi thiệp từ hôm
qua phải không? Nàng ta hôm nay đã khoa trương khắp nơi rồi, nói Trạng
Nguyên gia đã nhận thiệp, ít ngày nữa sẽ cùng nàng ta so tài các kiểu.
Nếu Trạng Nguyên gia không để ý tới nàng ta, chỉ sợ nàng ta sẽ có lời ra tiếng vào."
Các vị phu nhân vừa nghe, cũng nói: "Nếu như thế,
thì nên để Trạng Nguyên gia ra tay dạy dỗ nàng một phen, để cho nàng
biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên." ( ý chỉ
người giỏi còn có người giỏi hơn)
Tiền thị nói: "Nói đến dạy dỗ
nàng, đâu phải cần Trạng Nguyên gia ra tay? Bảng nhãn gia ra tay cũng
giống vậy thôi. Có phải không Ngọc nương?"
Chân Ngọc thấy được
mọi người mong đợi nhìn sang, nhất thời cười nói: "Nếu chư vị phu nhân
hi vọng ta giáo huấn nàng, ta sẽ ra tay, không để các phu nhân thất
vọng."
Chúng phu nhân vừa nghe, lúc này mới cười, vỗ tay nói: "Như vậy, chúng ta sẽ chờ Bảng nhãn gia dạy dỗ nữ sứ Tây Lỗ."
Họ ở đây nói chuyện, công chúa An Tuệ cũng là giận đến ném ly, oán hận
nói: "Cái gì thái tử Tây Lỗ, ngay cả xách giày cho bản công chúa cũng
không xứng? Lại dám cầu hôn, còn để bản công chúa làm trắc phi?"
Hồng Y và cung nữ đứng ở một bên, không dám thở mạnh, rất sợ công chúa An Tuệ sẽ giận chó đánh mèo họ.
Công chúa An Tuệ phát hỏa, cuối cùng cơn giận lắng xuống, kêu Hồng Y nói: "Đi, mời Trần sư gia tới đây!"
Trần sư gia trong miệng công chúa An Tuệ, cũng là mưu sĩ Trần Thiếu
Đình trong phủ công chúa. Hắn và mưu sĩ Trần Minh Viễn bên cạnh Đường
Tấn minh là người cùng nhà, hai người năm đó vào kinh, tuy có tài cán,
nhưng tiền đồ không thuận, cuối cùng một người vào phủ Đường Tấn Minh
làm mưu sĩ, một người liền vào phủ công chúa làm mưu sĩ. Chỉ là Trần
Minh Viễn được Đường Tấn Minh trọng dùng, cũng là hài lòng, Trần Thiếu
Đình ở phủ công chúa một năm, mặc dù cũng được công chúa An Tuệ trọng
dụng, rốt cuộc không nổi danh bằng Trần Minh Viễn.
Chuyện nước
Tây Lỗ cầu hôn công chúa An Tuệ lần này, Trần Thiếu Đình tự nhiên sáng
sớm đã biết, chỉ chờ công chúa An Tuệ triệu kiến hắn thôi. Đợi đến khi
cung nữ tới gọi, hắn cũng không ngoài ý muốn, thay xiêm áo sau đó theo
cung nữ đi.
Công chúa An Tuệ đợi nửa buổi, thấy Trần Thiếu Đình
tới, liền cho người bên cạnh lui xuống, nói thẳng: "Chuyện thái tử Tây
Lỗ cầu thân, Trần sư gia tự nhiên hiểu, hôm nay bản công chúa nuốt không nổi cục tức này, sư gia có gì biện pháp giúp bản công chúa hả giận
không?"
Trần Thiếu Đình nói: "Nguyên nhân mọi chuyện, cũng là
nước Tây Lỗ ỷ vào thực lực cường thịnh hiện nay của mình, lòng người hợp nhất, mà Đường Quốc chúng ta lòng người phân tán, triều chính hỗn loạn, bởi vậy có lòng thử dò xét. Chuyện cầu hôn, chỉ là mũi tên mà thôi. Về
phần công chúa muốn hả giận, nhanh chóng chọn một vị vương gia, dùng tài lực trong tay công chúa đỡ vị vương gia này đăng vị, thống nhất triều
chính, nước giàu binh mạnh, sau đó tấn công vào nước Tây Lỗ, bắt giữ
thái tử Tây Lỗ, bắt hắn làm nô dịch cho công chúa làm nô tỳ, đến khi đó, có thể hả giận rồi."
Công chúa An Tuệ cũng biết, hoàng đế hiện
nay tuổi đã cao, lại tin Đạo, cả ngày luyện đan phục dược, thiên hạ này, rồi sẽ giao cho một nhi tử để kế vị. Hiện nay trong kinh thành giám
quốc, chỉ còn lại Tam vương gia và Cửu vương gia, đến lúc đó dĩ nhiên là chọn một trong hai người đó phong làm thái tử, kế thừa đại thống. Chỉ
là hai người này thế lực ngang nhau, rốt cuộc ai có thể cười đến cuối
cùng, cũng không thể nói trước được. Nhưng nếu mình giúp một người trong đó, làm mất thế cân bằng, thế cục sẽ lập tức biến hóa.
Trần
Thiếu Đình lại nói: "Công chúa nên sớm ra
quyết định, lúc này ra tay,
lại có thể đạt được nhiều lợi thế hơn, tương lai công chúa có công với
nước, đương nhiên lại có thể tiếp tục nắm giữ quyền tài chính, vinh hoa
cả đời."
Nếu như chờ đến thế lực của một vị vương gia nào đó lớn
mạnh lên, đến lúc đó giúp vương gia có thế lực mạnh, đối phương sẽ không cảm kích như bây giờ, nếu là giúp vương gia thế lực yếu, là làm nhiều
công ít, mở chuyện không thuận, càng thêm rước họa vào thân.
Công chúa An Tuệ trầm ngâm một hồi lâu hỏi "Theo Trần sư gia nói, nên chọn ai đây?"
Trần Thiếu Đình hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ trong lòng công chúa không chọn ai?"
Công chúa An Tuệ nói: "Tính ra, bên cạnh Tam hoàng huynh chỉ có một vị Trần
Minh Viễn đắc dụng, nhưng bên nhà ngoại thê thất hắn có thế lực, có võ
tướng ủng hộ. Ngược lại nhân tài bên cạnh Cửu hoàng huynh đông đúc, vả
lại hắn gần đây giành được quyền kinh doanh đồ sứ, chính là thời điểm
hài lòng. Nếu thật sự phải chọn, cũng có chút khó."
Trần Thiếu
Đình thấy công chúa An Tuệ thật sự khó xử, lúc này mới nói: "Trị giá lúc này, người nào tới tìm công chúa trước, lấy lòng công chúa, ra mặt cho
công chúa, dạy dỗ này sứ giả và nữ sứ Tây Lỗ, công chúa liền chọn người
đó."
Công chúa An Tuệ nghe xong, liền gật đầu nói: "Thế thì làm
như vậy, cũng xem Tam hoàng huynh và Cửu hoàng huynh sẽ làm như thế
nào."
Đang nói, phòng ngoài đã có người vào bẩm báo: "Công chúa điện hạ, Vương Trạng nguyên cầu kiến!"
Công chúa An Tuệ vừa nghe, vội nói: "Mau mời hắn vào."
Trần Thiếu Đình thở dài nói: "Trạng Nguyên gia là một người có kiến thức, tới cũng nhanh."
Ở trong lòng Trần Thiếu Đình, thật ra hi vọng Trần Minh Viễn đến phủ công chúa trước, dù sao hai người cũng quen biết, tương lai công chúa và Tam vương gia liên thủ, bọn họ bên dưới cũng dễ làm việc. Không ngờ người
tới trước, cũng là Vương Chính Khanh thủ hạ của Cửu vương gia, điều này
cũng chỉ có thể nói, ý trời như thế thôi.
Thật ra thì, Trần Minh
Viễn làm sao không biết lần này là một thời cơ tốt để liên minh với công chúa An Tuệ, thì như thế nào lại không hiến kế cho Đường Tấn Minh?
Nhưng hắn hiến kế xong vừa ra cửa, liền gặp thích khách, tuy chỉ là vết
thương nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ kéo dài, tới phủ công chúa thì liền bị người cản lại. Khi nhìn thấy bên ngoài phủ công chúa có xe ngựa của
Vương Chính Khanh, nhất thời ngửa mặt lên trời nói: "Rốt cuộc vẫn chậm
một bước mà!"
Một ít đầu, Chân Ngọc từ Vi phủ trung dự tiệc trở
về phủ, cũng là trầm tư thật lâu, một lát sau, liền triệu kiến Sử Thiết
Thủ, sai hắn đi thăm dò chuyện liên quan tới nữ sứ Tây Lỗ. Mình đã hứa
hẹn trước mặt các vị phu nhân, phải giáo huấn nữ sứ kia một phen, hiện
phải biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Khi
Vương Chính Khanh đi ra từ phủ công chúa, lại không trở về phủ, đến
vương phủ phục mệnh trước, nói chuyện với Cửu Giang vương một lúc lâu,
sau đó mới trở về phủ.
Hắn vừa hồi phủ, chỉ thấy nha đầu bện cạnh Chân Ngọc chờ ở cửa, nói Tam phu nhân cho mời Tam gia. Hắn không khỏi
giật mình, liền theo nha đầu đến phòng Chân Ngọc.
Chân Ngọc thấy
hắn tới, kêu nha đầu lui xuống, tự tay rót trà đưa cho Vương Chính
Khanh, mở miệng nói: "Tam lang, hiện nay cũng là thời cơ tốt để Cửu
Giang vương liên minh với công chúa An Tuệ, nhất định không thể bỏ qua!"
Mắt Vương Chính Khanh lóe sáng, khen nàng: "Tuy Ngọc nương là nữ tử, nhưng kiến thức còn hơn rất nhiều người."
Chân Ngọc cười nói: "Càng ngày càng biết nịnh nọt nương tử người ta rồi."
Vương Chính Khanh nghe nàng tự thừa nhận là nương tử của hắn, trong bụng càng thêm ngứa ngáy, cười nhẹ nói: "Ta nói thật mà thôi." Bởi vậy nói ra
chuyện buổi chiều đến phủ công chúa An Tuệ.
Chân Ngọc nghe xong
nói: "Nếu như thế, phải đề phòng Tam vương gia chó cùng dứt dậu. Hơn nữa mưu sĩ Trần Minh Viễn bên cạnh Tam vương gia và Trần Thiếu Đình là
người trong họ, muốn hoàn toàn cô lập Tam vương gia, chi bằng thuyết
phục công chúa An Tuệ, để cho nàng lệnh Trần Thiếu Đình đi thuyết phục
Trần Minh Viễn, làm cho Trần Minh Viễn về dưới trướng công chúa. Nếu
không được, cũng phải nghĩ cách khiến cho Trần Minh Viễn rời khỏi Tam
vương gia, cao bay xa chạy. Như thế, Tam vương gia mất đi trợ thủ, không còn sức lực đấu với Cửu Giang vương. Như thế đại sự của Cửu Giang Vương sẽ thành."
"Ngọc nương ơi Ngọc nương, nàng tài trí như vậy, bảo
ta làm sao không thích nàng?" Vương Chính Khanh duỗi tay ra, ôm Chân
Ngọc lên đầu gối, vô cùng cảm thán nói: "Nếu như nàng là nam tử, ta chỉ
có thể khuất phục dưới nàng thôi."
Hắn nói xong, ngửi phải hương
hoa mai nhàn nhạt trên người Chân Ngọc, lúc này mới nhớ tới Chân Ngọc có nói hôm nay dự yến tiệc ngắm hoa của Tiền thị, bởi vậy hỏi "Hoa yến có
vui không?"
"Đều nói về chuyện thái tử Tây Lỗ cầu hôn công chúa
An Tuệ, lại nói tới nữ sứ Tây Lỗ vô lễ, mặc dù ngồi ở dưới cây mai, cũng không lòng thưởng mai!" Chân Ngọc nhắc tới cái này, cười nói: "Nữ sứ
kia không phải đưa thiệp muốn cùng chàng so tài sao? Cứ để ta đi ứng
chiến, đánh nàng một trận hoa rơi nước chảy, để cho nàng khóc thút thít
quay về."
Vương Chính Khanh lại gần đôi môi Chân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Tùy theo ý nàng." Nói xong, đã hôn lên môi Chân Ngọc.
Hai người môi lưỡi quấn quít, đèn trên bàn vẫn sáng, có hương hoa mai nhàn nhạt lượn quanh chóp mũi.