Trên người nữ tử có
mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, đột nhiên lại có hương mai thơm ngát thoảng qua, thực sự tiêu hồn lạc phách, không thể kiềm chế. Vương
Chính Khanh mở mắt nhìn Chân Ngọc, thấy nàng xiêm áo đã cởi hết, màu da
trắng mịn như sứ, ngực đẫy đà cùng với đường cong mê người. Chỉ cảm thấy tim nhảy lạo xạo, miệng đắng lưỡi khô, lại cứ không dám manh động, chỉ
gọi nhỏ: “Ngọc Lang, Ngọc nương, nàng thật đẹp!”
Nam tử phía
dưới mắt sáng hé mở, hai má đỏ ửng, tuấn tú khó tả, Chân Ngọc nóng lòng, cúi người ngậm môi của hắn, tỉ mỉ mút vào, đầu lưỡi dò vào trong miệng, chạm vào đầu lưỡi của hắn, quấn lấy rất nhanh, không đành lòng buông
ra. Tay thon lại mò về trước ngực hắn, chậm rãi xoa nhẹ chà xát, một
đường xuống phía dưới, nắm một vật cứng rồi miết miết, thấy hắn uyển
chuyển hô gọi, liền đè hắn lại.
Da thịt dán chặt, môi lưỡi dây
dưa, cực độ mất hồn. Vương Chính Khanh động đậy thử thăm dò, cả người
run rẩy, tay giữ eo Chân Ngọc nắm thật chặt, vừa làm bộ như nhu nhược
kinh sợ, trong miệng thấp giọng nỉ non: “Xin Ngọc Lang thương tiếc
chút!”
Chân Ngọc nằm trên người Vương Chính Khanh, không ngừng
điều chỉnh thân thể, lại không thể được như ý, khuôn mặt thanh tú sớm
nóng rực, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại muốn giả bộ anh hùng, an ủi Vương
Chính Khanh nói: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi!”
“Không nên quá nhanh, muốn lâu một chút, lâu chút nữa!” Trong lòng Vương Chính Khanh
hồi hộp, hô hấp thật sâu, tròng mắt tĩnh mịch, nhất thời thấy gò má Chân Ngọc đỏ như hoa đào, môi đỏ mọng vì sưng, vô cùng mê người, lại ngửa
người lên, hôn môi Chân Ngọc, môi lưỡi dây dưa, bàn tay đưa xuống phía
dưới, nhẹ nhàng dẫn dắt Chân Ngọc, chậm rãi đi vào.
Chân Ngọc
trầm mê trong nụ hôn này của Vương Chính Khanh, ưm một tiếng, thân thể
động đậy, dán chặt vào Vương Chính Khanh, không thể khống chế.
Vương Chính Khanh ngón tay tại nào đấy nơi xoa nắn, hô hấp nặng nhọc, lại chậm rãi tiến một bước nữa.
Trong lòng Chân Ngọc có cảm giác khác thường, thở hổn hển trên bờ môi Vương
Chính Khanh, mở mắt nhìn hắn, thấy hắn mày đẹp mắt sáng, tuấn tú không
chịu nổi, lúc này ánh mắt tĩnh mịch, hấp dẫn khó hiểu, không khỏi đưa
tay che mặt của hắn, lẩm bẩm hô: “Chính Khanh!”
“Ngọc Lang, Ngọc
nương, tâm can!” Vương Chính Khanh kêu liền mấy tiếng, nhìn Chân Ngọc mê loạn, nhất thời ngửa người ép sát Chân Ngọc, đôi môi ngăn lại môi của
nàng, hung hăng thúc người một cái.
“A!” Chân Ngọc thét ra tiếng, đôi môi rất nhanh lại bị ngăn lại, âm thanh chuyển thành than nhẹ.
Một đêm này, hai người đánh liền mấy trận, không ai nhận thua, cho đến trời sắp sáng, cùng nhau mềm nhũn ở trên giường, sau đó mới ngủ thật say.
Ngày thứ hai, Chân Ngọc đau nhức toàn thân, không rời giường, cho đến khi ăn trưa, mới miễn cưỡng thức dậy, nhất thời không thấy Vương Chính Khanh
đâu, chỉ hỏi Hồ ma ma đang đứng bên giường: “Tam gia đâu rồi?”
Hồ ma ma cười tủm tỉm nói: “Sáng sớm đã có người trong phủ Cửu Giang vương đến tìm Tam gia, Tam gia vội vã rời đi, trước khi đi dặn bảo nô tỳ, chớ đánh thức Tam phu nhân, rất săn sóc.”
Chân Ngọc đỡ eo ngồi dậy,
gò má xinh đẹp chưa hết hồng, hơi có chút ngượng ngùng, phân phó Hồ ma
ma nói: “Sai người lấy nước vào, ta muốn tắm rửa.”
Hồ ma ma đáp, tự đi kêu người.
Đợi khi Chân Ngọc ra sau tấm bình phong tắm rửa, Hồ ma ma đích thân thu dọn giường đệm, cũng nghi hoặc, nhất thời nhìn dấu lạc hồng giữa giường,
suy nghĩ một lát, liền đi tới trước tấm bình phong hỏi Chân Ngọc: “Tối
hôm qua Tam phu nhân và Tam gia mới viên phòng sao?”
Chân Ngọc”Ừ” một tiếng, nhất thời cũng biết Hồ ma ma đây là muốn tính toán ngày
nguyệt sự và ngày động phòng của nàng, hi vọng nàng sớm mang thai.
Hồ ma ma nghe Chân Ngọc đáp một tiếng, nhất thời trố mắt, vậy lần trước ta nhặt chiếc khăn có vết máu kia là thế nào?
Nghe được Hồ ma ma hỏi, Chân Ngọc nghĩ tới, bật cười nói: “Đó là máu mũi Tam gia.”
“Ách!” Hồ ma ma vỗ trán, lại dọn dẹp giường đệm, nhất thời lặng lẽ tìm cây
kéo, cắt vệt đỏ tươi giữa lót giường, gấp lại cẩn thận, cất vào trong
hộp.
Bên ngoài, Đồ Lỗ Hoa đang hỏi thăm một nha đầu chuyện của
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, cười nói: “Tuy nói mới chỉ bên cạnh phu
nhân hầu hạ hai ngày, nhưng muốn tận tâm tận lực, tỷ tỷ nói cho ta biết
một tiếng, phu nhân thích ăn loại điểm tâm nào, ta tới phòng bếp làm
hiếu kính phu nhân.”
Nha đầu kia được Đồ Lỗ Hoa đút lót, nghĩ tới nàng ta có như thế nào, cũng chỉ ở bên Chân Ngọc một ngày nữa mà thôi,
còn có thể gây ra chuyện gì? Bởi vậy thuận miệng nói: “Phu nhân thích ăn đồ ngọt, đặc biệt thích bánh đậu đỏ.”
Đồ Lỗ Hoa ghi lại, nàng không chỉ biết cầm kỳ thi họa, tài nấu nướng cũng đã học qua, bánh đậu đỏ cũng không làm khó được nàng.
Sau hai canh giờ, Đồ Lỗ Hoa liền bưng bánh đậu đỏ vào phòng Chân Ngọc, cười nói: “Đây là đặc biệt làm cho phu nhân, mời phu nhân nếm thử một chút!”
Đồ Lỗ Hoa dù sao cũng không phải là nha đầu, nàng là nữ Trạng nguyên Tây
Lỗ, lúc này đích làm điểm tâm hiếu kính, Chân Ngọc tự nhiên sẽ không
phật ý tốt của nàng, nhất thời gắp lên một muốn ăn, không ngờ Lập Hạ vén rèm đi vào, hô lên: “Khoan đã!”
Chân Ngọc cầm đũa trên tay, nhìn về phía Lập Hạ.
Lập Hạ trừng Đồ Lỗ Hoa một cái, lúc này mới nói với Chân Ngọc: “Tam phu
nhân thân thể cao quý, sao có thể tùy tiện ăn đồ của người khác làm?”
Chân Ngọc lại cười nói: “Lập Hạ à, Tây Lỗ tuy là nước nhỏ, nữ Trạng nguyên
người ta cũng là cao quý. Nàng nếu dám động tay động chân trong bánh đậu đỏ, cũng chính là không cần tính mạng nữa. Ở trong mắt người Tây Lỗ,
nữ Trạng Nguyên tất nhiên cao quý hơn Trạng Nguyên phu nhân như ta, một
mạng đổi một mạng, bọn họ tất nhiên không chịu.” Nói xong nhìn về phía
Đồ Lỗ Hoa, “Ngươi nói xem đúng hay không?”
Đồ Lỗ Hoa có ý tốt bị Lập Hạ nghi ngờ, trong lòng buồn bực, giờ này nghe Chân Ngọc nói, cũng
bội phục, cười nói: “Phu nhân anh minh.”
Chân Ngọc lại nhìn Lập Hạ một cái, “Ngươi đi theo bên cạnh ta nhiều năm, cũng nên để tâm một chút mới đúng.”
Lập Hạ mặt đỏ lên nói: “Nô tỳ là lo lắng cho phu nhân, cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm.” (cẩn thận là trên hết)
Đồ Lỗ Hoa vừa nghe, thật nhanh đoạt lấy chiếc đũa trong tay Chân Ngọc, bỏ
một miếng bánh đậu đỏ vào miệng, ăn xong mới nói: “Như vậy yên tâm
chưa?”
Lập Hạ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, quay đầu đi châm trà cho Chân Ngọc.
Chân Ngọc liền ăn bánh đậu đỏ, khen: “Tài nấu nướng của Hoa nương tử không
tồi. Nếu hôm qua Hoa nương tử so tài nấu nướng với ta, ta thua chắc
rồi.”
Đồ Lỗ Hoa nhân cơ hội nói: “Ta làm điểm tâm cũng có tiếng,
ăn rồi sẽ không thể quên. Chỉ không biết Tam gia thích ăn điểm tâm gì?
Ta sẽ làm hai loại hiếu kính! Đợi sáng mai, ta trở về sứ quán rồi, sau
này sẽ không có cơ hội làm điểm tâm cho Tam gia và Tam phu nhân ăn nữa.”
Chân Ngọc tiếp xúc với nàng ta trong thời gian ngắn, cũng thích nàng ta tính tình thẳng thắn, nhất thời nghe thấy hỏi thăm, liền cười nói: “Khẩu vị
của Tam gia không khác ta là mấy, cũng thích ăn cái bánh đậu đỏ này!”
Đồ Lỗ Hoa
nhất thời mừng rỡ, biết hắn thích ăn cái gì là xong, Tây Lỗ
chúng ta có một vị câu hồn tán, không màu không mùi, nếu nam tử uống
phải, trong vòng một khắc đồng hồ (15 phút) đối mặt với nữ tử như thế
nào, cũng sẽ động lòng.
Đợi Đồ Lỗ Hoa lui xuống, Lập Hạ cũng
không yên tâm nàng ta, sai tiểu nha đầu đi theo nàng ta, dặn bảo: “Trông chừng nàng ta thật kỹ, nếu dám giở trò, sẽ khiến nàng hối hận cả đời.”
Đồ Lỗ Hoa vừa vào vườn thưởng mai, vừa suy tính. Nữ tử Tây Lỗ bọn họ, gặp
được nam tử yêu thích, nếu có thể nhân cơ hội hiến thân, thì thành
chuyện tốt. Hiện nay nàng đối với Vương Chính Khanh vừa thấy đã yêu, chỉ là đối phương đã lấy vợ, cũng là không dễ làm.
Thôi, gặp được nam tử như vậy, chỉ cầu một đêm vui vẻ là được, kẻ dư thừa cần gì suy nghĩ nhiều?
Vương Chính Khanh chuyến đi này, tới tối mới trở về, sau đó nói với Chân
Ngọc: “Hoàng hậu khiển trách hai vị vương gia và công chúa, để họ trở về phủ. Buổi sáng công chúa điện hạ lại gửi thư cho Cửu Giang vương, nói
hoàng hậu đã đưa tấu chương đến đạo quan, nói hai vị vương gia tranh
đoạt, huyên náo triều thần gây bất hòa, thế cục không yên, hiện lại có
sứ giả Tây Lỗ đến thăm, nhân cơ hội khích bác, ly gián triều thần, lại
muốn cầu hôn công chúa điện hạ làm trắc phi, quá mức càn rỡ vô lễ, khinh thường triều ta không có người nào vân vân, bởi vậy khuyên hoàng
thượng sớm lập thái tử, ổn định triều cục và lòng người.”
Chân
Ngọc vừa nghe cười nói: “Hoàng hậu khuyên hoàng thượng lập thái tử,
hoàng thượng đương nhiên sẽ bàn bạc với hoàng hậu cùng các vị đại thần.
Phen này, Cửu Giang vương phải vào cung gặp hoàng hậu nhiều hơn mới
được.”
Vương Chính Khanh nói: “Công chúa điện hạ đã liên thủ với
Cửu Giang vương, tất nhiên sẽ nói tốt cho ngài ấy trước mặt hoàng hậu
nương nương, Tam vương gia hết đường rồi.”
Chân Ngọc gật đầu nói: “Động thái của Trần Minh Viễn như thế nào?”
“Đã để Trần Thiếu Đình lặng lẽ đi khuyên, nếu hắn khư khư cố chấp, lúc này
còn không chịu rời khỏi Tam vương gia, vậy chỉ có thể lệnh Trần Thiếu
Đình đem hắn. . . . . .” Vương Chính Khanh làm một động tác giết.
Chân Ngọc thở dài nói: “Bọn họ là người một nhà, năm đó cùng nhau vào kinh,
chỉ sợ Trần Thiếu Đình không ra tay được. Hơn nữa Trần Minh Viễn thật sự là một người tài, người như vậy chết đi thật đáng tiếc.”
“Ngọc
nương nếu tiếc người tài, vậy phải khuyên nhủ hết sức, cố gắng làm cho
Trần Minh Viễn biết thời cơ, đi theo minh chủ.” Vương Chính Khanh nghĩ
tới tài năng của Trần Minh Viễn, cũng không muốn hắn chết, nhất thời
trầm ngâm nói: “Đợi ta suy nghĩ một lượt, xem có thể giữ lại tính mạng
Trần Minh Viễn hay không.”
Hai người đang nói chuyện, lại có Chương Phi Bạch cầu kiến.
Vương Chính Khanh đang có chuyện muốn phân phó Chương Phi Bạch đi làm ngay
trong đêm, bởi vậy thì thầm bên tai Chân Ngọc: “Ngoan ngoãn ở trên
giường chờ ta trở lại.” Nói xong cười một tiếng rời đi.
Vương
Chính Khanh đến trong thư phòng, bàn xong chuyện với Chương Phi Bạch,
nhìn Chương Phi Bạch cáo từ lui xuống, mới chịu đứng dậy, chỉ nghe tiếng gõ cửa, sau đó là âm thanh Đồ Lỗ Hoa vang lên: “Tam gia, Đồ Lỗ Hoa cầu
kiến!”
Dù sao cũng là nữ Trạng nguyên Tây Lỗ, Vương Chính Khanh
ngược lại không tiện làm mất tình cảm và thể diện của nàng ta, nhất thời nói: “Đi vào đi!”
Đồ Lỗ Hoa vào thư phòng, lấy bánh đậu đỏ từ
trong hộp đựng thức ăn ra nói: “Buổi chiều ta có làm một chút cho Tam
phu nhân ăn, Tam phu nhân khen ngon, bởi vì nghĩ tới có lẽ giờ này Tam
gia đã đói bụng, Tam phu nhân liền sai ta làm một chút đưa tới cho Tam
gia dùng.”
Vừa nghe là tâm ý Chân Ngọc, khóe mắt Vương Chính
Khanh nhuộm nụ cười, nhất thời lại nói: “Sao không phải là Lập Hạ bưng
tới, lại để cho ngươi bưng tới?”
Đồ Lỗ Hoa nhìn trộm Vương Chính Khanh, càng nhìn càng yêu, miệng đáp: “Lập Hạ hầu hạ Tam phu nhân tắm rửa, không đi được!”
Vương Chính Khanh nhớ tới tư vị mất hồn tối hôm qua, lại mơ mộng cảnh tượng
Chân Ngọc tắm rửa, tròng mắt nhuộm một tia tĩnh mịch, bên môi có nụ cười dịu dàng.
Đồ Lỗ Hoa thiếu chút nữa nhìn ngây người, mong muốn
cuộc đời này, không phải là nam tử cao cường như vậy sao? Tối nay, liều
mạng vậy. Nàng hồi tưởng lại trước kia thấy qua thủ đoạn của nữ tử khác
dịu dàng hầu hạ nam nhân, nhất thời gắp miếng bánh đậu đỏ lên, đút tới
miệng Vương Chính Khanh: “Tam gia nếm thử một chút đi!”
Ở Tây Lỗ, Đồ Lỗ Hoa cũng được coi là mỹ nhân, vả lại có tài từ nhỏ, được người
nịnh nọt quen rồi, luôn luôn tự cho mình tài mạo song toàn, sắc nghệ
song tuyệt, nếu nàng muốn lấy lòng nam tử, nam tử khẳng định không thể
chống cự nổi, giờ đây tràn đầy lòng tin, cho rằng Vương Chính Khanh sẽ
không cự tuyệt diễm phúc tự bay tới như vậy .
Vương Chính Khanh
thấy động tác của Đồ Lỗ Hoa, cũng là ngẩn ngơ, làm cái gì vậy? Không lẽ
muốn quyến rũ ta? Ngươi thấy ta dễ quyến rũ hay sao? Hơn nữa ngươi lớn
lên như vậy, lại một thân mùi khai (nguyên tác á), ai muốn chứ?
Một nơi khác, Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh chậm chạp không trở về
phòng, cũng là lững thững tới thư phòng hắn, mới tới dưới cửa, nghe thấy bên trong có giọng nữ tử, liền dừng lại lắng tai nghe, nghe thấy là
giọng của Đồ Lỗ Hoa, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: à, đưa tới tận cửa? Tam lang thật có diễm phúc mà!