Đợi sau khi Tiền thị
và Quý thị cáo từ, Chân Ngọc vẫn đang đuổi theo trí nhớ của mình, lại có ma ma báo đi vào, nói là Kiều thị dẫn theo hai đứa bé tới chơi.
Khi thấy Chân Nguyên Gia, Chân Ngọc liền chợt hiểu ra, hình như là nghĩ tới, nếu có nữ nhi, sẽ gả nữ nhi cho Nguyên Gia làm vợ.
Nàng chợt bừng tỉnh, nhìn lại Chân Nguyên Gia, liền có chút giống như cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, cho đến khi Chân Nguyên Gia thấy
ngượng ngùng mới thôi.
Kiều thị thấy Chân Ngọc nhìn Nguyên Gia,
cũng là cười nói: “Lúc đầu ta mang thai Nguyên Gia, thấy con người khác, cũng yêu thích mà nhìn mãi, trong lòng đắn đo, nếu là đứa bé mình sinh
ra, có được xinh xắn đáng yêu như vậy hay không?”
Chân Ngọc nhất
thời kéo Chân Nguyên Gia đến ngồi bên cạnh, hỏi nó việc học, nghe được
nó có tiến bộ, vô cùng vui mừng. Không tệ, tương lai cũng thi Trạng
Nguyên Lang. Đến lúc đó, nữ nhi nhà ta cũng sẽ là phu nhân Trạng Nguyên.
Kiều thị thấy Chân Ngọc vừa mới có tin mừng, sợ nàng mệt mỏi, không dám quấy rầy quá lâu, ngồi thêm một lát liền đưa hai đứa bé cáo từ.
Nhất
thời lại có Chương Phi đến bẩm báo nói: “Tam phu nhân, Điền Loan Loan
nghe nói Tam vương gia phải đến phong địa, cả đêm chạy ra thành, đuổi
theo Tam vương gia rồi.”
Chân Ngọc vừa nghe nói: “Để nàng đi, cũng đừng đuổi theo.”
Chương Phi Bạch đáp, nhất thời nói cám ơn với Chân Ngọc: “Lần trước Tam phu
nhân để Chu di nương may xiêm y cho thuộc hạ, làm xiêm áo lại cực kỳ vừa người, Chu di nương thật khéo tay!”
Chân Ngọc cười nói: “Ngươi đừng cám ơn ta, xiêm áo là Chu di nương làm, ngươi gặp nàng, cảm tạ nàng là được.”
Chương Bạch gật đầu nói: “Phải đích thân cám ơn Chu di nương .”
Cùng thời điểm đó, Vương Chính Khanh đang làm việc trong phủ Cửu Giang
vương, khi nghe được mật thám báo cáo, cũng là thất thanh nói: “Tiểu đạo cô mang bầu?”
Mật thám nói: “Thuộc hạ thăm dò được rõ ràng, tiểu đạo cô này quả thật có thai.”
Vương Chính Khanh hít một hơi lạnh, cả người phát rét, đợi đến khi mật thám
lui xuống, lúc này mới vội vã đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương nghe nói một tiểu đạo cô hầu hạ Đường Tập Võ có thai, cũng khiếp sợ không thôi.
Vương Chính Khanh nói: “Chỉ e tiểu đạo cô sinh hạ hoàng tử. Hoàng thượng là
người có tuổi, nếu có được ấu tử (con nhỏ), tất nhiên sủng ái, đến lúc
đó thế cục như thế nào, sẽ khó có thể dự liệu được. Hơn nữa hoàng thượng tin đạo, vừa hay có con trong đạo quan, nếu nghe lời gièm pha, chỉ sợ
con của tiểu đạo cô nhặt được lợi lớn.”
Cửu Giang vương dạo bước nói: “Tiểu đạo cô có tin mừng chuyện này, chi bằng bẩm báo hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu Bạch thị nghe tin tiểu đạo cô có thai, cũng sợ Hoàng đế nhất thời
mê tâm, một khi tiểu đạo cô sinh con, ngược lại sẽ phong con của tiểu
đạo cô làm thái tử. Đến lúc đó, tất cả kế hoạch mưu đồ sẽ hóa thành mây
bay nước chảy.
Hoàng hậu tự có thủ đoạn của hoàng hậu, tới tháng
ba, đã khuyên được Hoàng đế hạ quyết tâm, chính thức hạ chỉ phong Cửu
Giang vương làm thái tử, hoàn toàn tiếp nhận triều chính cùng binh mã
thiên hạ.
Khi thánh chỉ phong thái tử ban xuống, trong phủ Cửu
Giang vương rối loạn cả lên. Vương Chính Khanh mấy ngày liền không được
rảnh rỗi.
Một ngày như thế, Chân Ngọc lại luôn phát giận, rất không bình tĩnh, rồi té ngã trong phòng.
Đám người Hồ ma ma tìm mọi cách trấn an, lại mời đại phu vào phủ chẩn bệnh, đại phu chỉ nói không sao, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được, cuối cùng kê một đơn thuốc dưỡng thai rồi cáo từ.
Nhưng ma ma có kinh nghiệm cho rằng, nếu không có gì đáng ngại thì không cần phải uống thuốc.
Hồ ma ma nói: “Nhưng mấy ngày nay Tam phu nhân rầu rĩ không vui, không biết làm thế nào cho phải?”
Ma ma có kinh nghiệm kia cười nói: “Người có thai đa phần là như vậy, hỉ
nộ vô thường, tính khí xấu vô cùng, qua ít ngày là ổn thôi.”
Vương Chính Khanh biết được tâm tình Chân Ngọc không tốt, liền mời ngự y
trong cung đến giúp nàng bắt mạch, ngự y bắt mạch xong sau đó cười nói:
”Cũng là bệnh can khí hơi tích, có chút khó có thể . Có lẽ mọi người
trong phủ khẩn trương thái quá, thấy quá bí bách, ngược lại khiến cho
phu nhân không vui.”
Mọi người vừa nghe, còn không phải sao? Mấy
ngày nay thiếu chút nữa coi Tam phu nhân như đứa trẻ. Nàng vừa nhúc
nhích, cả đám người lại khuyên, để cho nàng tĩnh dưỡng, nàng vừa đọc
sách, mọi người lại sợ nàng mệt mỏi, liên tục khuyên đọc ít một chút, dù sao, cũng chính là để cho nàng nằm không nên cử động, ăn nhiều ngủ
nhiều ít suy nghĩ ít cử động.
Một khoảng thời gian như thế, Chân Ngọc sao có thể cười được?
Tiễn ngự y đi, Vương Chính Khanh cho người trong phòng lui hết, nhẹ nhàng sờ đầu Chân Ngọc nói: “Buồn bực lắm sao?”
Chân Ngọc bắt được tay Vương Chính Khanh, bỏ vào trong miệng cắn một cái, lúc này mới hơi hả giận, một mặt nói: “Đều tại chàng!”
Vương Chính Khanh kêu một tiếng, vừa nhìn bàn tay có thêm một dấu răng, không khỏi làm ra vẻ mặt đau khổ nói: “Tại sao người bị thương luôn là ta?”
Chân Ngọc lại hừ một tiếng, nhất thời làm bộ còn muốn cắn một cái, làm Vương Chính Khanh sợ rút tay về cầu xin tha thứ, lúc này mới thôi.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc sau khi có thai, lại gầy đi một chút, đau
lòng nói: “Nếu không, ta chuyển về phòng ở, đích thân hầu hạ nàng?”
Chân Ngọc rên một tiếng nói: “Chàng muốn chuyển, lão phu nhân và người trong phủ tất nhiên sẽ ngăn lại. Hơn nữa gần đây chàng bận việc chính sự, đi
sớm về trễ, đâu có rảnh rỗi ở bên ta?”
Vương Chính Khanh nghĩ cũng phải, nhất thời trấn an nói: “Đợi bận qua hết đợt này là ổn rồi.”
Chân Ngọc lắc lắc đầu nói: “Qua thời gian này, sau khi thái tử gia đăng vị, chỉ sợ chàng lại càng bận rộn hơn.”
Vương Chính Khanh cười nói: “Ta cũng vậy học thái tử gia, phân công việc cho
người dưới làm, mình chỉ ra quyết sách, vậy là có thể thoát thân.” Vừa
nói vừa thương lượng với Chân Ngọc: “Vừa muốn an bài cho Chương Phi Bạch một chức vị, lại sợ người ta nói ta cậy quyền thiên vị, nàng thấy thế
nào?”
Chân Ngọc nửa thật nửa đùa nói: “Chàng làm đến địa vị này,
không phải là lúc nào muốn dùng công quyền làm việc riêng thì có thể tùy ý dùng sao?”
Vương Chính Khanh nhất thời cười: “Chương Phi Bạch
có tài, ta lại không thể bởi vì sợ hãi người khác nói ta cậy quyền thiên vị, mà khiến hắn bị vùi dập. Cổ nhân còn nói, cử hiền bất tị thân (phải dùng người hiền thân thiết với mình)!”
Hai người vừa nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, là Chu Hàm Xảo bưng canh đi vào.
Chân Ngọc uống canh Chu Hàm Xảo trên tay, nhất thời nhìn Vương Chính Khanh
một chút, lại nhìn Chu Hàm Xảo một cái, liền nói: “Chu di nương, Tam gia mấy ngày bận việc triều chính, cũng là mệt muốn chết rồi. Tối nay ngươi qua hầu hạ hắn!”
Chu Hàm Xảo vừa nghe, tay đang bưng canh run
rẩy, chỉ nhìn trộm nhìn Vương Chính Khanh. Không sai, nàng là thông
phòng đầu tiên của Vương Chính Khanh, sau đó lên làm di nương, nhưng
nàng vẫn còn là thân xử nữ!
Khi đó Vương Chính Khanh thành thân,
cưới Chân Ngọc nương vào cửa. Chân Ngọc nương cũng là
người thích đố kị, rất nhanh đã gọi bốn thông phòng của Vương Chính Khanh vào nói chuyện,
không bao lâu đã bán đi ba người, chỉ còn lại Chu Hàm Xảo.Vì sao Chân
Ngọc nương lưu lại Chu Hàm Xảo, nguyên nhân cũng chỉ là vì Chu Hàm Xảo
còn chưa có chính thức hầu hạ Vương Chính Khanh, mà còn bày tỏ sẽ thần
phục nàng.
Chu Hàm Xảo cảm khái, nhẫn nhịn đến nay, Tam phu nhân cuối cùng lương tâm trỗi dậy, muốn cho mình hầu hạ Tam gia rồi.
Vương Chính Khanh nghe lời Chân Ngọc nói nói, sắc mặt lại trầm xuống, thế này là muốn giao ta cho di nương sao? Tương lai sau khi khôi phục trí nhớ,
còn có thể cho phép ta trở về phòng sao? Lòng hắn không vui, đột nhiên
quát Chu Hàm Xảo nói: “Còn không đi ra ngoài?”
Chu Hàm Xảo đang
vui vẻ, nghe được một tiếng quát này, trong bụng trầm xuống, lại thì ra
không phải Tam phu nhân không để cho ta hầu hạ Tam gia, mà là Tam gia
không muốn ta hầu hạ. Nàng bưng chén thuốc, cúi đầu lui ra ngoài.
Chân Ngọc thấy thế, cau mày nói với Vương Chính Khanh: “Nàng là di nương, để cho nàng hầu hạ chàng cũng là điều bình thường, chàng khiển trách nàng
làm cái gì?”
Vương Chính Khanh nén giận nói: “Nàng xem ta không vừa mắt?”
Nào có? Chân Ngọc có chút không hiểu nổi, không phải nói phu nhân trong phủ mang thai, sẽ phải an bài thông phòng và thiếp thị hầu hạ phu quân, tỏ
vẻ hiền huệ sao? Giờ mình sai ở đâu vậy?
Thấy Chân Ngọc mù mịt, Vương Chính Khanh thở dài nói: “Ta chỉ một lòng với nàng, sẽ không đụng vào nữ nhân khác.”
Chân Ngọc có chút cảm động, sờ sờ dấu răng trên tay hắn, hỏi “Còn đau không?” Nói rồi giúp hắn thổi.
Tâm tình Vương Chính Khanh chuyển tốt, Chân Ngọc ngồi, sờ sờ bụng của nàng, theo sờ tới trước ngực, nói nhỏ: “Lớn hơn rồi!”
Chân Ngọc chủ động sà vào lòng Vương Chính Khanh, môi thơm tiến gần. Cái khác không được, hôn và sờ thì được chứ?
Bọn họ ở nơi này triền miên, Chu Hàm Xảo lại đi tới một góc trong vườn
đình, nhìn chung quanh không có người nào, liền ngồi ở trên ghế đá, vùi
đầu trên đùi, thấp giọng khóc nức nở. Cứ như vậy, khóc đến hai khắc đồng hồ cũng không dừng lại được.
Cho đến một âm thanh chần chừ gọi
một tiếng”Chu di nương” , nàng mới đột nhiên ngừng khóc, mở đôi mắt đẫm
lệ nhìn về phía người đang tới.
Chương Phi Bạch thấy Chu Hàm Xảo khóc đến đỏ mắt, nhất thời dừng lại bước chân nói: “Chu di nương bị uất ức gì đây?”
Từ sau khi Chân Ngọc dặn bảo Chu Hàm Xảo làm xiêm áo cho Chương Phi, hai
người cũng tiếp xúc mấy lần. Chu Hàm Xảo nghĩ tới Chương Phi Bạch là
người hữu dụng bên cạnh Vương Chính Khanh, mình lấy lòng một chút cũng
không sai, bởi vì không những giúp hắn làm xiêm áo, mà còn làm giày.
Từ nhỏ Chương Phi Bạch đã mất phụ mẫu, là nuôi lớn ở nhà bá phụ, từ trước
đến nay cũng không có người nào từng quan tâm hắn. Lúc đó bởi vì Điền
Loan Loan từng đã giúp hắn, hắn cảm hoài trong lòng, không để ý tới xuất thân của Điền Loan Loan, giúp điền Loan Loan một tay. Sau lại tra rõ
Điền Loan Loan có liên quan tới Tam vương gia, mới sợ đến nỗi cả người
toàn mồ hôi lạnh, cũng không dám tùy tiện đến gần nữ tử nữa. Thời gian
này, hắn được Chu Hàm Xảo làm xiêm áo, lại có hảo cảm với Chu Hàm Xảo,
bởi vậy thấy Chu Hàm Xảo khóc thầm ở chỗ này, không để ý đến cố kị, lại
đi tới hỏi một tiếng.
Thời gian Chu Hàm Xảo ở Vương gia, thân
phận nhỏ bé, chưa từng có người hỏi nàng chịu uất ức gì? Cho nên vừa
nghe thấy lời Chương Phi Bạch nói, nước mắt càng rơi thêm nhiều hơn.
Chương Phi Bạch suy nghĩ một chút, cũng hơi đoán ra một chút, hỏi “Là Tam phu nhân mắng nàng sao?”
Chu Hàm Xảo lắc đầu không đáp, không nhịn được Chương Phi Bạch liên tục hỏi tới, nhất thời khóc ròng nói: “Là Tam gia. Tam gia không muốn ta hầu
hạ. Ta tuy là di nương, lại chưa từng hầu hạ Tam gia.”
Chương Phi Bạch nghe rõ lời Chu Hàm Xảo nói, không khỏi kinh ngạc, Chu di nương
còn chưa có hầu hạ qua Tam gia? Vậy nàng. . . . . .
Chu Hàm Xảo rưng rưng nói: “Cả đời này, ta không có chỗ dựa rồi.”
Chương Phi Bạch vừa nghe liền nói: “Tam gia hiện nay một lòng nhào vào Tam phu nhân, vả lại chính sự bận rộn, tự nhiên không để ý nàng, nhưng nàng dù
sao cũng là di nương, Tam gia sẽ biết lòng tốt của nàng.”
Chu Hàm Xảo lắc lắc đầu nói: “Không thể nào, Tam gia không thể nào yêu thích ta đâu.”
Chương Phi Bạch khuyên nhủ: “Nếu thật là như vậy, nàng thử nói một tiếng với
Tam phu nhân, để phu nhân cho nàng về nhà cũng được! Đến lúc đó, có thể
tự do để cha mẹ giúp nàng chọn một phu quân xuất giá. Cũng không sống
uổng một đời.”
Chu Hàm Xảo nói: “Ta không phải là không nghĩ như
vậy? Nhưng mà cha mẹ ta đã sớm qua đời rồi, tuy có ca ca và tẩu tẩu, chỉ sợ bọn họ chê ta, nào sẽ nhận ta trở về?”
Nghe được nàng như vậy nói, Chương Phi Bạch liền cạn lời rồi.
Ngược lại Chu Hàm Xảo tâm sự xong đã thông suốt, uất ức được giảm bớt, đứng
lên nói: “Cám ơn Chương sư gia đã nghe ta kể khổ.” Nói rồi khẽ phúc thân chào, đứng dậy rời đi.
Chương Phi nhìn bóng lưng Chu Hàm Xảo,
nhất thời giật nhẹ xiêm áo trên người, nhìn lại giày trên chân, có chút
buồn bã, nữ tử tốt như vậy, tại sao lại bị uất ức đến như thế?