Vương Chính Khanh điều tra kỹ chuyện ăn uống của Chân Ngọc, nhưng không được
gì, cuối cùng ngay cả cao lê Chân Ngọc ăn còn dư lại cũng cầm đi cho ngự y kiểm tra, nhưng vẫn không tra ra cái gì, nhất thời hết cách, chỉ đành phải mời người được xưng là Dược Vương thánh thủ tới chẩn mạch.
Thánh thủ chẩn mạch xong, nói Chân Ngọc là thân thể hư tổn bẩm sinh, sau khi
sinh lại tổn thân thể, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là có thể chuyển biến tốt, sau đó kê đơn thuốc cho Chân Ngọc dùng.
Sau khi Chân Ngọc đổi sang uống thuốc của thánh thủ, cũng có chuyển biến
tốt hơn, tinh thần có chút khôi phục, nhất thời hồi tưởng chuyện kiếp
trước, lại cảm giác triệu chứng lần này cũng không hoàn toàn giống kiếp
trước, có lẽ mình đa nghi thật!
Vương Chính Khanh cũng nói: “Ở
kiếp trước, người nàng đang trong vương phủ, bị người ám toán, tất nhiên khó lòng phòng bị. Lúc này bên cạnh đều là người có thể tin được, người khác đâu thể dễ dàng xuống tay? Lại nói, hạ độc nàng hẳn phải có một
nguyên nhân chứ? Trong phủ lại không có di nương tranh giành tình cảm,
thật sự không tìm được người có động cơ muốn nàng. Nếu nói là kẻ thù
chính trị muốn hạ độc, bọn họ muốn độc sát, nên là ta, mà không phải
nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nàng đa nghi thôi.”
Chẳng lẽ thật
sự do mình nghi thần nghi quỷ? Chân Ngọc lẩm bẩm, miệng nói: “Tam lang,
nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, còn là phái người xuất kinh điều tra
thiện giải độc danh y, mời tới nữa chẩn bệnh một phen, nếu thật sự vô
sự, mới có thể yên tâm.”
Vương Chính Khanh nói: “Đã sớm phái người ra khỏi kinh tìm hiểu rồi, ước chừng nửa tháng sau sẽ có tin tức.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa cặp tay lên giường an giấc.
Phen này, Vương Chính Khanh thương tiếc Chân Ngọc bệnh còn chưa khỏi, đều là hành động dịu dàng, cũng không công thành lướt trì, trêu chọc đến cuối
cùng, ngược lại là Chân Ngọc hết kiên nhẫn, bổ nhào lên Vương Chính
Khanh.
Vương Chính Khanh khẽ cười nói: “Còn nói không có tinh thần, đây không phải là long tinh hổ mãnh sao?”
”Cũng để cho chàng biết thủ đoạn của ta!” Chân Ngọc cười chặn miệng Vương Chính Khanh lại.
Liên tiếp mấy ngày, Chân Ngọc uống thuốc của thánh thủ, quả nhiên dần dần
không buồn ngủ nữa, cảm giác y như trước đây, cũng không khó chịu, nhất
thời mừng rỡ, lại xin thánh thủ trở lại bắt mạch kê đơn thuốc.
Thánh thủ chỉ nói dùng ba thang thuốc nữa là được rồi.
Chuyện Chân Ngọc ngã bệnh cầu y, Đường Diệu Đan đương nhiên có nghe, lúc này
tay nàng ta cầm cái muỗng, múc cao lê đút cho mèo Ba Tư trong ngực.
Mèo Ba Tư này vốn là Thân thị nuôi, khi Thân thị vội vã vào cung thì con
mèo nhỏ không biết núp ở nơi nào, nhất thời tìm không ra, nên không có
ôm đi. Sau đó cung nữ tới tìm, lại phát hiện Đường Diệu Đan nuôi nó, trở về bẩm báo với Thân thị. Thân thị nói: “Chỉ là một con mèo, nàng muốn,
liền tặng cho nàng.” Bởi thế không hề hỏi tới chuyện con mèo này nữa.
Đường Diệu Đan nuôi con mèo này một thời gian, thấy Thân thị không đến đòi,
cũng có chút mất hứng, buồn bực thì trêu chọc con mèo này. Hôm nay thời
tiết tốt, nàng liền lấy cao lê ra đút mèo con, vừa đút vừa nói: “Lần
trước để Mạnh Lai đến miếu Thanh Phong tẩm thuốc vào cao lê, đề phòng
cầm nhầm, hai lọ cao lê cũng tẩm thuốc. Lọ này cầm về để không, không
bằng cho ngươi ăn. Yên tâm đi, sẽ không chết ngay lập tức đâu. Ăn xong
rồi, đầu tiên là không phát giác gì, qua chút thời gian cảm giác luôn
buồn ngủ, nếu là cầu y hỏi thuốc, đại phu kê chút thuốc tốt cho tinh
thần, nhất thời sẽ khôi phục như cũ, nhưng chưa bao lâu lại thấy mệt
mỏi, khi đó, ngay cả thuốc và kim châm cứu đều không được nữa. Ngươi hỏi ta thuốc này lấy từ chỗ nào à? Phốc, là Thái Thượng Hoàng luyện chế đan dược đấy! Thái Thượng Hoàng cho người thử thuốc, thử không đúng, ngừng
lại rồi. Bản Quận chủ thấy đan dược này vô sắc vô vị, chơi khá vui, liền muốn một chút, mài thuốc pha chế sẵn để đấy. Vốn là để cho hoàng hậu
nương nương nếm thử một chút, không ngờ nàng ta chạy trốn nhanh quá,
không thể làm gì khác hơn là tiện nghi cho Chân Ngọc nương rồi.”
Nhất thời Bích Tâm đi vào, thấy Đường Diệu Đan đút mèo, liền cười nói: “Mèo này đến tay Quận chúa, lại mập không ít.”
Đường Diệu Đan tiếp tục nói con mèo: “Ngươi còn nhỏ, một ngày một muỗng là
tốt rồi, chớ ham nhiều.” Nói xong thu hồi cao lê, giao cho Bích Tâm cất
đi, một mặt hỏi “Hạ mỹ nhân thêu xong đồ chưa?”
”Đã thêu xong rồi. Hạ mỹ nhân này khéo léo, đáng tiếc mệnh không tốt, phải chết già ở trong phủ.” Bích Tâm than tiếc một tiếng.
Đường Diệu Đan cười nói: “Thái thượng hoàng nếu thích đồ nàng thêu, nàng nếu chịu làm đạo cô, vẫn còn có cơ hội.”
Bích Tâm khó trả lời, trong bụng nói: Thái thượng hoàng tuổi đã cao, Hạ mỹ
nhân lúc này đi làm đạo cô hầu hạ, chớ nói không nhất định có thể ra
mặt, chính là ra mặt, một khi Thái thượng hoàng trăm
năm, nàng còn có
thể tốt sao? Ngược lại nếu lúc này ở trong phủ chịu đựng, không nói
chừng còn có thể bình an đến già.
Chủ tớ vừa nói chuyện, có tiểu nha đầu tới bẩm báo, nói là Hạ Sơ Liễu cầu kiến.
Đường Diệu Đan cười nói: “Mời nàng vào đi!”
Hạ Sơ Liễu đi gặp Đường Diệu Đan, giao bức tranh thêu, lại nhận việc mới,
nhất thời thấy mèo Ba Tư bên bàn đáng yêu, liền đứng lại nhìn, lặng lẽ
sờ một chút, lúc này mới cáo lui.
Nơi này Bích Tâm thấy thời tiết tốt, liền muốn phơi tranh chữ, nhất thời mở rương dọn dẹp, lại có một
quyển vẽ rơi ra ngoài, nàng nhặt lên mở ra nhìn, quay đầu lại nói với
Đường Diệu Đan: “Quận chúa, đây là bức tranh năm đó Chân Bảng nhãn vẽ
cho Quận chúa đấy, Quận chúa cười nói tự nhiên, xinh đẹp lắm!”
Đường Diệu Đan cũng ghé đâu xem tranh, nghĩ đến năm đó, trái tim hơi phiền muộn, phân phó Bích Tâm: “Thu vào đi!”
Bích Tâm thấy vẻ mặt Đường Diệu Đan không đúng, liền không dám nhiều lời,
nhanh chóng dọn dẹp tranh chữ, cầm một số bị ẩm đi phơi.
Một nơi
khác, Hồ ma ma thấy thời tiết đẹp, cũng dọn dẹp tranh chữ đi phơi, phân
phó một nha đầu nói: “Năm nay trời xuân đặc biệt ẩm ướt, không chịu nổi
mấy ngày liên tiếp trời mưa, chỉ sợ toàn bộ tranh chữ bị ẩm rồi. Hôm nay nắng to, mau mang tranh chữ đi phơi nắng.”
Nha đầu giúp Hồ ma ma xách tranh chữ, nhất thời nhìn, thấy trong đó mấy bức Chân Ngọc vẽ từ
năm trước, dùng giấy tốt, nhìn mới tinh, liền mở ra nhìn, cười nói với
Hồ ma ma: “Tam phu nhân diệu thủ, mỹ nhân trong tranh này trông rất sống động!”
Hồ ma ma nhìn lên, cũng là bức tranh Chân Ngọc vào Vương
gia sau một năm, khi đó bệnh nặng mới khỏi, cầm bút vẽ mỹ nhân, chỉ là
nhìn qua, mỹ nhân này vô cùng quen mắt.
Nha đầu nhìn coi, cũng
cảm thấy quen mắt, cười nói: “Người trong bức họa kia, chẳng lẽ là Hồng
Tụ? Chỉ là, so với Hồng Tụ thì đẹp hơn cao quý hơn, trang phục cũng là
dáng vẻ quý nữ.”
Hồ ma ma nhìn kĩ lần nữa, sau đó nói: “Người trong bức họa là quận chúa Đường Diệu Đan.”
Lúc xế chiều, Hồ ma ma liền sai người thu tranh chữ vào, bày ở trong phòng, chờ khí nóng tan hết mới cuốn lại. bà thổi sang bức họa mỹ nhân kia thì hơi dừng lại, cầm tới cho Chân Ngọc nói: “Tam phu nhân, bức này còn
phải thu sao?”
Chân Ngọc nhận tranh, nhìn một chút, chuyện tình
trước đây xông lên đầu, nhất thời đặt tranh vẽ lên trên bàn, nói muốn
lấy bút xóa mặt mỹ nhân, nghĩ đến tâm tình vẽ tranh năm đó, lại có chút
không nỡ hạ bút, chỉ chần chờ.
”Ngọc nương, hôm nay có tốt hơn
không?” Vương Chính Khanh vén rèm đi vào, thấy được Chân Ngọc đang vẽ
tranh, liền đi đến gần nhìn, đến khi nhìn thấy người trong bức họa là
quận chúa Đường Diệu Đan thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, giọng nói trầm
xuống nói: “Thì ra là đang vẽ mỹ nhân!”
Chân Ngọc ngẩng đầu thấy
là Vương Chính Khanh, đột nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại, có chút không
thở nổi, nhất thời không thể đáp lời Vương Chính Khanh, chỉ kêu Hồ ma ma nói: “Ma ma, thuốc sắc xong chưa?”
Hồ ma ma nghe được Chân Ngọc lời nói, vội bưng thuốc tới đây nói: “Xong rồi đây!”
Chân Ngọc nhận thuốc, ý bảo Hồ ma ma dọn dẹp bàn, cất bức họa đi.
Đợi nàng uống thuốc xong, nhưng không thấy Vương Chính Khanh đâu, nhất
thời cho là Vương Chính Khanh có việc bận rộn, chạy về thư phòng rồi,
cũng không để ý.
Vương Chính Khanh trong thư phòng ước chừng tức
giận cả đêm, nàng được đấy Ngọc nương, con cũng sinh rồi, cũng đã qua
mấy năm, lại còn không thể quên chuyện lúc trước, không thể quên Đường
Diệu Đan? Ngay cả thời gian bệnh như vậy, không màng sức khỏe, chỉ lo vẽ Đường Diệu Đan, nàng đến tột cùng là yêu Đường Diệu Đan nhiều thế nào?