Sau khi soạn giáo án xong, anh nằm xuống ôm cô ngủ đến sáng.
Buổi sáng nắng chiếu vào căn phòng Lạc Hi Trân nhíu mày thức dậy cảm thấy có gì đó không đúng cô cúi xuống thì bàn tay của người nào đó không biết từ lúc nào đã chui vào ngực cô.
Cô không muốn đánh thức anh nhưng cô vẫn muốn lấy tay anh xuống. Cô nhẹ nhàng cầm tay anh bỏ xuống nhưng chưa kịp tay anh xuống đã nghe tiếng anh nói nhưng mắt vẫn nhắm nghiền:
” Bà xã, sáng sớm em không ngủ còn muốn làm gì? “
” Bỏ tay anh xuống thôi, em thấy có hơi khó chịu cho anh. “
” Em từ khi nào lo lắng cho anh thế? Thật ra anh không khó chịu còn thoải mái là đằng khác. ” Dương Hàn mở mắt đối diện với cô.
” Anh là đồ háo sắc. “
” Anh háo sắc với vợ anh đấy thì thế nào? Có phạm pháp không? “
“…” Điều này thật sự không phạm pháp.
” Điều này được luật pháp bảo vệ đấy em đừng từ chối làm gì. ” Anh như đọc được suy nghĩ của cô vậy.
” Anh mau dậy đi làm đi muộn mất bây giờ. “
” Anh có thể nghỉ hôm nay nếu anh thích. ” Anh như tuyên bố với cô.
Cô bị giam trong sự bối rối.
” Em đói rồi. “
” Anh cũng đói rồi. ” Anh nằm nghiêng bên cạnh cô tay còn cố tình xoa nắn một bên ngực làm cơ thể cô nóng lên một chút.
” Anh ngồi dậy đi chúng ta cùng xuống nhà ăn sáng. ” Cô bây giờ mặt đỏ một mảng nhưng không có cách nào tránh né.
” Anh không muốn ăn sáng. Anh muốn ăn em hơn, có được không? “
” Chúng ta không thể đâu… “
” Bác sĩ nói sau 3 tháng chúng ta có thể! “
” Em không thể…. “