Nie thi xong hôm qua rồi mà chưa có cảm hứng viết. Hôm nay rảnh nên viết rồi đăng luôn nè.
[……]
Buổi sáng khi Lạc Hi Trân tỉnh dậy vừa cựa mình đã đau đến chết đi sống lại. Trí não của cô cũng nhớ lại tất cả những chuyện đêm hôm qua đã xảy ra. Bất chợt cô ngó xung quanh phòng , nơi này vô cùng xa lạ không phải phòng ngủ của cô. Cô không biết đây là đâu? Cũng không biết người đàn ông kia là ai.
Cô cố gắng đứng dậy bước đến phòng tắm nhưng vừa đi một bước đã muốn té xuống sàn. May mắn khi cô sắp ngã Dương Hàn đang mở cửa liền đi nhanh vào phòng ôm eo đỡ lấy cô.
” Em không rời giường được thì cố làm gì? Chờ tôi về không phải được rồi sao? “
” Anh là ai? “
” Tôi chẳng phải người đàn ông của em sao? “
” Anh còn không mau đi? Lần đầu tiên của tôi cũng lấy đi bây giờ còn muốn thế nào? “
” Nếu tôi không phải người đàn ông của em cũng không sao. Em là người phụ nữ của tôi cũng được. Em yên tâm tôi sẽ chịu trách nhiệm với em “
” Tôi không cần. Anh mau đi đi. Chúng ta đối với nhau chỉ là 419. Sau này cứ xem như không quen biết là được “
” Vậy thì quá dễ dàng cho em rồi? Nếu lần đầu tiên của em không cần tôi chịu trách nhiệm. Vậy lần đầu tiên của tôi thì sao? “
” Anh nghĩ tôi sẽ tin sao? Đối với một người tùy tiện như anh chắc chắn tôi không tin “
” Tôi không tùy tiện. Nếu em không muốn chịu trách nhiệm cũng không sao. Sau này đòi cũng không gấp “
Dương Hàn nói tiếp:
” Quần áo em không mặc được nữa. Tôi đã mua mới rồi. Đồ ăn sáng tôi cũng mua. Em tắm rửa rồi thay đồ đi. Tôi phải đi trước có chút việc ”
Cả quá trình hai người nói chuyện cô đều dùng ngữ