Bây giờ là thời điểm nhộn nhịp nhất của trung tâm thương mại. Lạc Hi Trân và Dương Hàn đi vào một cửa hiệu Gucci. Hãng thời trang này luôn là lựa chọn của cô, cô còn có sở thích săn hàng limited.
Sản phẩm của mùa đông này là một chiếc áo bằng lông cừu màu trắng làm cô vô cùng vừa mắt. Gucci chỉ tung ra 1000 chiếc trêи toàn thế giới, cửa hiệu này là nơi có nhiều sản phẩm nhất, 100 chiếc.
Lạc Hi Trân muốn về nước mua nhưng sợ cô vừa về đến đã hết mất. Vừa hay giải quyết lúng túng ban nãy của cô, đi mua áo cũng không tồi có thể thoả mãn sở thích của cô.
Dương Hàn và cô vừa bước vào, một nhân viên trẻ đẹp niềm nở bước ra chào hỏi họ bằng tiếng anh.
” Cô đây thật có mắt nhìn, đây là sản phẩm vừa tung ra vào chiều nay. Nhưng bây giờ chỉ còn duy nhất một chiếc này. “
” Cảm ơn cô quá khen. Cô nói xem tôi cũng quá may mắn đi.” Lạc Hi Trân vừa cười, vừa trả lời bằng tiếng anh một cách thuần thục.
” Cô không phải người bản xứ phải không? ” Lạc Hi Trân có nhìn lướt qua cô gái này có nét đẹp của người Châu Á.
” Tôi là người Trung Quốc, là du học sinh. “
” Vậy chúng ta là đồng hương rồi, tôi là người Thượng Hải. ” Lạc Hi Trân vui vẻ trả lời.
” Tôi là người Quảng Châu, rất vui vì gặp được cô. “
Lạc Hi Trân nghe thấy một tiếng nói khá thân quen ở phía ngoài cửa hiệu.
” Tôi muốn xem chiếc áo của mùa đông năm nay. ” Giọng người phụ nữ vang lên.
Một nhân viên khác lên tiếng.
” Mời chị theo tôi sang bên này. “
Lạc Hi Trân quay đầu lại vừa hay thấy Mary đang bước về phía này. Lạc Hi Trân nảy ra một ý xấu.
Lạc Hi Trân quay sang nói với cô gái bên cạnh.
” Phiền cô lấy chiếc áo này