Buổi chiều Chúc Xuyên đã tới một chuyến, thấy Phó Thanh Sơ vẫn chưa tỉnh, chọc ghẹo Lệnh Ý một hồi lại nghe điện thoại nên đi trước.
Ông cụ Percy nghe nói Phó Thanh Sơ đã sinh, ồn ào muốn lại đây xem cục cưng nhỏ, nhưng bởi vì thân thể lại có vấn đề, chỉ có thể ở phòng bệnh nhìn video cho đỡ thèm.
Kiều Nhạn xin nghỉ, cực kỳ thỏa mãn mà chăm sóc cho cháu gáu, chẳng qua nhóc quỷ này rất khóc rất giỏi, mạnh mẽ làm cho ba ba của nhóc tỉnh lại.
Mí mắt Phó Thanh Sơ run run, mở to mắt vừa định cử động liền cau mày lại, vì đã hết thuốc tê nên vết mổ đau vô cùng, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán.
Thẩm Tuyển Ý nghe thấy âm thanh, vội tới đè lại tay anh nói: "Trước đừng nhúc nhích, cẩn thận coi chừng đụng vào miệng vết thương, muốn cái gì em lấy cho anh."
Tầm mắt của Phó Thanh Sơ vẫn còn hơi mơ hồ, nhắm mắt lại mở ra, sau mấy lần mới cảm thấy rõ một chút, thấy Kiều Nhạn đang ôm Lệnh Ý đang ở trong phòng bệnh liền gọi mẹ, lại nghiêng đầu nói với Thẩm Tuyển Ý: "Anh muốn nhìn con một lát."
Kiều Nhạn thấy anh tỉnh liền cười rộ lên, ôm đứa nhỏ lại đây cẩn thận đặt ở trong vòng tay anh, thấp giọng nói: "Rất khỏe mạnh, ăn khỏe ngủ khỏe còn khóc rất to nha, trưởng thành nhất định là một tên nhóc quỷ."
Phó Thanh Sơ chật vật đưa tay sờ sờ mặt của Tiểu Lệnh Ý, gương mặt trẻ con mới sinh mềm mại không thể tưởng tượng được, tuy rằng vẫn còn hơi nhăn dúm, nhưng thật sự mềm tới trong lòng anh rồi.
Mấy tháng chịu tội cuối cùng cũng bình thường lại, đáng giá.
Tiểu Lệnh Ý như là có cảm ứng, ở trong mộng chậc lưỡi, Phó Thanh Sơ cười khẽ nói: "Ở trong bụng của ba đúng là biết cách giày vò, tương lai còn dài còn không biết người nào trị được nhóc."
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, ghé vào bên tai anh nói: "Em cũng vô lại mà, không phải bị anh nắm trong bàn tay hay sao?"
Vành tai của Phó Thanh Sơ đỏ lên, ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Nhạn một cái, nói với Thẩm Tuyển Ý: "Đừng quậy."
Kiều Nhạn thấy bọn họ đang nói nhỏ, nhìn thấu không nói toạc ra mà cười nói: "Mẹ đi chuẩn bị chút đồ ăn cho tụi con."
Thẩm Tuyển Ý "Dạ" một tiếng, chờ Kiều Nhạn đi ra ngoài mới nửa ngồi xổm xuống mép giường đưa tay nắm lấy ngón tay của Phó Thanh Sơ, đau lòng nói: "Vất vả rồi."
"Không vất vả." Phó Thanh Sơ nhìn nhìn mặt tiểu Lệnh Ý, dịu dàng cong mặt mày, "Nhóc thối này, cũng thối y như em, nhưng lúc đang ngủ thì lại ngoan ngoãn làm anh không nỡ hung dữ, hai người các em, đại khái là đặc biệt tới hành hạ anh."
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu khẽ chạn vào trán anh, từ trước tới nay cậu lẻ loi một mình trên đời, tay trái nắm sinh mệnh tay phải nắm chặt cái chết, chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Có người vì cậu tiếp nhận thân phận Omega đã bài xích nhiều năm, vì cậu mà sinh ra một bé gái, hết thảy đều bắt đầu từ tình yêu.
Người đàn ông này đã trân trọng cậu nhất thế giới này, chỉ đơn thuần là vì yêu, mắt Thẩm Tuyển Ý đỏ lên, vội vàng chớp mắt hai cái, giấu đầu lòi đuôi lại mắng tiểu Lệnh Ý đang đóng vai quần chúng vô tội một câu "Nhóc ranh dám giày vò ba ba của nhóc, chờ nhóc lớn rồi thì không đánh nhóc là không được mà."
Phó Thanh Sơ biết Thẩm Tuyển Ý đang suy nghĩ cái gì, lại không vạch trần, dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu, ra vẻ hơi giận: "Em dám à."
Thẩm Tuyển Ý vừa định nói thì thấy anh nhăn mày lại, vội hỏi: "Làm sao vậy anh?"
"Vết mổ đau quá." Phó Thanh Sơ khó khăn cười, trên trán mồ hôi lạnh lại tuôn ra, giọng nói đứt quãng: "Nói chuyện nên động tới vết thương, không sao......!Không sao."
Thẩm Tuyển Ý nhìn anh đau như vậy hận không thể cùng chịu đau với anh, không phải, chịu đau thay anh.
"Không sinh, về sau không sinh nữa." Thẩm Tuyển Ý đau lòng hôn anh một cái, kết quả tiểu Lệnh Ý cũng không biết có phải đang tranh sủng hay không, ô một tiếng khóc oa lên.
Rung trời.
Phó Thanh Sơ lập tức choáng váng.
"Này......"
Thẩm Tuyển Ý vội vàng ôm cô nhóc lên, cười với người trên giường: "Nghe thấy rồi đi, nhãi con khóc rất giỏi luôn, như cái kèn xô na thành tinh vậy."
Buổi chiều Kiều Nhạn đã dạy Thẩm Tuyển Ý làm sao ôm đứa nhỏ làm sao dỗ nó, lại kiểm tra xem có phải tè rồi hay không, hay là đói bụng.
Thẩm Tuyển Ý đặt con gái lên giường, kiểm tra đúng thật là tè rồi, vụng về thay tã sạch, lại bế lên dỗ, vẫn khóc.
Cậu nghĩ nghĩ ước lượng thời gian uống sữa lần trước, phỏng chừng là cũng đói bụng rồi.
Đứa nhỏ quá yếu ớt nên không thể ôm một tay được, Thẩm Tuyển Ý chỉ có thể để cô nhóc trong nôi, một tay lắc một tay pha sữa, một bên nhe răng nhếch miệng dạy bảo: "Nhóc ranh kia con có nhỏ giọng lại hay không, khàn giọng rồi kia kìa." Nhưng nói xong lại mềm lòng không nỡ, cố gắng làm giọng nói trở nên mềm mại, "Được rồi được rồi tiểu tổ tông, sữa pha sắp xong rồi, còn khóc nữa thì ba cũng muốn khóc."
Phó Thanh Sơ mỉm cười nhìn hai ba con, tiểu Lệnh Ý làm một thanh niên vừa kiêu ngạo lại ngông cuồng mạnh mẽ giày vò thành một vú em phải thành khẩn cầu xin tha thứ.
"A Ý, em ôm con bé tới đây, để anh dỗ nó cho."
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại nhìn anh một cái, lo lắng nói: "Vết mổ của anh còn đau mà, không sao em sắp xong rồi."
"Không sao đâu , anh không lộn xộn đâu."
Thẩm Tuyển Ý buông bình sữa, ôm lấy Phó Lệnh Ý, Phó Thanh Sơ thoáng thả một ít tin tức tố, bởi vì vừa mới sinh xong còn hơi yếu, tin tức tố không nồng lắm, nhưng cũng may có thể trấn an nhóc quỷ này.
Tiểu Lệnh Ý dần dần không khóc nữa, giương miệng phun bong bóng chọc cho tim Phó Thanh Sơ mềm nhũn, thấp giọng cười, "Y như ba của nhóc vậy, ồn ào xong lại giả vờ thành bé đáng thương cũng làm người khác không nỡ mắng."
Thẩm Tuyển Ý nghe thấy cái kèn xô na thành tinh nhỏ kia ngừng khóc, nghi hoặc nói: "Tại sao mà anh thả tin tức tố ra thì có công dụng, còn em thả thì lại vô dụng, chẳng lẽ em không phải ba ruột của con nhóc hay sao, nhóc thối còn biết đối đãi khác nhau nữa."
"Em tự ngửi mùi tin tức tố của mình đi."
Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, cũng được mà.
.
Phó Lệnh Ý từ lúc cắm rễ trong bụng của Phó Thanh Sơ đã biết cách giày vò người khác, trưởng thành thì càng khỏi nói, ba tuổi đã dám leo cây hái trái cây, chọc cho một đám các cô nhóc phấn điêu ngọc trác gọi mình là anh trai.
Kiều Nhạn mua cho cô nhóc không ít váy đầm xinh đẹp, lại nói với Thẩm Tuyển Ý, mặc vào đứng chỗ ấy như nhân mô cẩu dạng, vừa nói thì lại không khác gì mấy tên nhóc xấu xa muốn ăn đòn.
Hai ba con bởi vì một chén chè mà ầm ĩ cả lên.
Phó Thanh Sơ bưng tô canh ra, thấy hai người ngồi trước bàn ăn giằng co, giữa mâm để một cái chén bên trong có viên gạo nếp nấu với đường, nhe răng nhếch miệng tranh nhau.
Tiểu Lệnh Ý vừa thấy Phó Thanh Sơ đi ra, cái miệng nhỏ bẹp một cái, "Ba ba......!Con muốn ăn."
Phó Thanh Sơ để tô canh xuống, xoa xoa đầu cô nhóc, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, sau đó đưa tay kẹp viên nếp lên đưa tới khóe miệng, "Ăn mấy cái rồi?"
Tiểu Lệnh Ý cắn viên nếp nhỏ giọng nói: "Con ăn năm cái rồi."
Phó Thanh Sơ ngừng đũa, đưa tay bất đắc dĩ gõ trán cô nhóc một cái, "Ăn nhiều như thế lại bỏ cơm, lần sau chỉ cho phép con ăn ba cái, nhớ kỹ hay chưa?"
Phó Lệnh Ý có thói quen thích khoe khoang, ngoan ngoãn mềm mại dùng sức gật đầu, ở trên ghế bò dậy, ngửa đầu hôn thật mạnh lên mặt Phó Thanh Sơ "chụt" một cái, "Ba ba, buổi tối con muốn ngủ cùng ba, được không ba?"
Phó Thanh Sơ gật gật đầu ôm cô nhóc ngồi lên đùi, dịu dàng lau miệng cho cô, bất đắc dĩ nói: "Không sợ trời không sợ đất, lại còn sợ tối."
Tiểu Lệnh Ý rúc trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà con sợ á."
Thẩm Tuyển Ý làm sao tin được kẻ gian xảo này, hừ lạnh một tiếng: "Không phải đâu, bà xã, anh đừng tin con nhóc thối này, sợ cái rắm ấy."
Phó Thanh Sơ vừa ngẩng đầu, cho Thẩm Tuyển Ý một ánh mắt: "Ừm?"
Thẩm Tuyển Ý lập tức sợ, quay đầu đi: "......!Sợ sợ sợ, con bé sợ tối nhất, trời tối còn dám dắt cô nhóc nhà ai đi bắt ma, làm một đám mấy cô bé sợ đến mức kêu cha gọi mẹ tới tính sổ với em, con bé vậy mà cũng sợ tối."
Tiểu Lệnh Ý rúc trong lòng ngực của Phó Thanh Sơ, lè lưỡi với Thẩm Tuyển Ý, vừa buồn cười lại vừa thiếu đánh.
"Nhóc ranh."
Buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Tuyển Ý suy nghĩ tìm biện pháp, nhốt Phó Lệnh Ý ở ngoài cửa.
Kết quả chờ cậu tắm rửa xong quay lại, Phó Lệnh Ý đang ngồi ở mép giường xem phim hoạt hình, vung vẩy đôi chân nhỏ, chuẩn bị ôm ấp với bà xã của mình làm cho mắt Thẩm Tuyển Ý lập tức tối xầm.
"Con bé vào bằng cách nào vậy?"
Phó Thanh Sơ nửa ngồi ở trên giường, buông sách trong tay xuống, ngẩng đầu nói: "Em quên giấu chìa khóa đi."
"Dựa