"Cậu! ! " Phó Thanh Sơ từ bên ngoài trở về, thấy trên mặt Tang Phi đầy vết thương tím tím xanh xanh, dừng lại đưa tay quơ quơ trên mặt mình, "Ai đánh vậy?"
Một cánh tay của Tang Phi treo trên cổ, bên gò má như cái vỉ pha màu, vừa thê thảm nhưng cũng rất buồn cười.
Phó Thanh Sơ không nhịn cười được.
"Được rồi anh còn cười nữa.
"
Đáy mắt của Phó Thanh Sơ chứa ý cười, thanh âm vẫn là lộ ra ý cười không che giấu được: "Được không cười, nói xem sao lại thế này, tôi giúp cậu.
"
Tang Phi nhắc tới cái này liền giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết từ lúc nào bên phố Đông lại nhảy ra một con nhím, tôi con mẹ nó thằng đó quả thực không muốn sống, không phải vừa làm vỡ con dấu sao, phải liều mạng đoạt.
"
"Cậu ta không biết cậu là người của tôi sao?" Phó Thanh Sơ nhíu mày.
Tang Phi treo cánh tay, động tác mạnh nên đau đến nhe răng nhếch miệng, hít khí nói: "Biết chứ, thằng nhóc thúi kia nghe thấy tôi báo tên, mắt cũng không chớp một cái, vừa ngông cuồng vừa lạnh lùng, nói, chưa từng nghe qua, sau đó tôi liền thành như vậy.
"
Phó Thanh Sơ vươn tay, thoáng vuốt cằm hai cái, "Chưa từng nghe qua! ! "
"Anh chuẩn bị làm gì vậy muốn đi đánh thằng đó một trận sao?" Khuôn mặt thương binh của Tang Phi vẫn che giấu không được hưng phấn trên mặt, cậu đã lâu chưa thấy Phó Thanh Sơ đánh nhau, thằng nhóc kia chết chắc rồi.
"Đánh nhau?" Phó Thanh Sơ cười khẽ, "Nhiều lúc, đánh nhau là hạ sách, đối phó với con nhím, cứng đối cứng chỉ làm mình bị thương.
"
-
Thẩm Tuyển Ý trở lại phố Đông, trầm mặc đem đồ trong tay ném lên bàn, thu hút chú ý của mọi người nhìn qua thấy máu chảy đầm đìa, anh Thịnh giật mình, lập tức nhảy dựng lên: "Mẹ nó, cậu làm gì vậy.
"
"Đồ anh muốn, đã lấy về.
"
Anh Thịnh lập tức cười, đẩy cô gái bên cạnh ra hiệu cho cô ra ngoài trước, sau đó cẩn thận mà nâng đồ lên, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Tuyển Ý đi rồi, vội kêu một tiếng.
"Cậu không sao chứ.
"
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, để vết thương sau lưng đỡ đau, lạnh nhạt nói: "Không sao, đối phương báo tên, nói là người của Phó Thanh Sơ.
"
Anh Thịnh không cầm chắc, rớt trên đầu gối, làm hắn hít hà một hơi, đứng vụt dậy: "Người bên Phó Thanh Sơ có sao không?"
Thẩm Tuyển Ý ngừng một lát, nói: "Không đáng ngại, bị gãy một cánh tay.
"
Bị gãy một cánh tay mà nói không đáng ngại à?
"Anh kêu cậu đi đoạt lại đồ, không kêu cậu đánh người thành tàn phế à nha, thuộc hạ của Phó Thanh Sơ mỗi người đều không dễ chọc, cậu đơn thương độc mã thì đánh vài người thành tàn phế, còn mình thì không bị thương sao?"
Bàn tay của Thẩm Tuyển Ý để trên then cửa, "Vết thương nhỏ thôi.
"
Anh Thịnh cũng mặc kệ cậu, cúi đầu cầm lấy viên ngọc thạch kia, thứ này là tín vật của người cầm quyền ở phố Đông, nên dính máu.
Một mình Thẩm Tuyển Ý, để cậu ta đấu với mấy chục thủ hạ, tín vật này cậu ta nhất định phải lấy được, cho nên tìm cậu ta, lấy tiền làm việc, sạch sẽ lưu loát.
Thẩm Tuyển Ý là người của Nghiêm Bảo, nghe nói lúc chín tuổi đã đi theo anh ta, đến bây giờ đã bảy trôi năm qua, Nghiêm Bảo tên phế vật này có thể có hôm nay toàn dựa sự chán sống của cậu ta, anh Thịnh mới đầu còn không tin, lần đầu thấy ánh mắt của Thẩm Tuyển Ý, hắn liền tin.
Trong mắt đứa trẻ này không có sinh khí, tất cả đều là sát ý.
Thẩm Tuyển Ý giống như là công cụ gϊếŧ chóc có sự sống, chỉ cần cho cậu ta đủ tiền, cậu ta nhất định có thể giúp người làm việc người đó muốn, nhưng cậu ta lại cực kỳ trung thành với Nghiêm Bảo, cậu ta có thể vì tiền mà bán mạng cho bất kỳ ai, nhưng không phản bội Nghiêm Bảo.
Tên phế vật Nghiêm Bảo này thật là gặp may lớn.
Anh Thịnh nhìn cửa, vuốt đầu ngón tay, không chỉ riêng cái này của Thẩm Tuyển Ý hấp dẫn hắn, dáng vẻ cũng tốt, vừa cứng cỏi lại vừa trương dương, lông mày sắc bén như dao, tay dài chân dài dáng người thiên gầy nhưng tràn ngập sức mạnh.
Nếu có thể thuần phục người như vậy, nhất định cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
-
"Anh Nghiêm.
"
Nghiêm Bảo thích mặc áo bông vải của Trung Quốc, khi nói chuyện cũng không lớn tiếng, không giống như anh Thịnh mang theo một loại khí chất ngang ngược, ngoại trừ lúc nhịn không được mắng chửi người, càng giống như một văn nhân.
Thẩm Tuyển Ý nhìn cái khay trong tay hắn, bên trên để thuốc và băng gạc, không chờ hắn mở miệng đã nói trước: "Đã băng bó qua, không đáng ngại.
"
Nghiêm Bảo cũng không nhiều lời, để đồ xuống nói, "Có nhiệm vụ mới, cậu có nhận không?"
Thẩm Tuyển Ý giật giật ngón tay, "Tiếp.
"
"Cậu không hỏi xem là cái gì sao?" Nghiêm Bảo nhìn dáng ngồi của Thẩm Tuyển Ý thoáng cứng đờ, thủ hạ của Phó Thanh Sơ không phải dễ chọc như vậy, Thẩm Tuyển Ý bị thương nhẹ là không đúng.
"Anh hỏi em như vậy, cũng đã đánh giá qua em sẽ làm được.
"
Nghiêm Bảo nhìn Thẩm Tuyển Ý, dáng vẻ mười sáu tuổi vẫn còn hơi thở thiếu niên vẫn chưa lui, giữa khuôn mặt lộ ra vẻ thành niên sắc sảo, rồi lại lưu lại hơi thở thiếu niên không thể nào coi nhẹ được.
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, sau một lúc lâu lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Bảo: "Nói đi, nhiệm vụ gì.
"
Nghiêm Bảo dừng một chút, nói: "Bảo vệ cho Phó Thanh Sơ.
"
Thẩm Tuyển Ý nhăn mày lại: "Cái gì?"
Nghiêm Bảo kéo ghế dựa ngồi xuống, "À" vừa nói: "Chuyện lần trước cậu giúp anh Thịnh đoạt ngọc ấn, anh cho rằng hắn đến tìm anh Thịnh hoặc là làm phiền cậu nên đã cho người đi thăm dò ý tứ của hắn, kết quả đã qua ba bốn ngày mà vẫn không có động tĩnh, anh nghĩ thâm đưa tới chút đồ để bồi thường một chút, kết quả hôm nay thiệp đã đưa tới cửa.
"
Nghiêm Bảo vươn tay, chỉ chỉ khay một tâm thiệp màu bạc đính một lá vàng, Thẩm Tuyển Ý vươn tay cầm lên nhìn, không có ký tên, cũng không có chỉ định.
Chỉ có ba chữ.
"Tôi chờ cậu.
"
Tuy rằng Phó Thanh Sơ mới mười sáu tuổi, nhưng ở thành phố này không ai không biết tên của hắn, tuy hắn không tính là người trong vòng này, nhưng mặc kệ là Nghiêm Bảo hay là anh Thịnh hay là bất kỳ một người nào trong vòng này, đều phải cho hắn ba phần mặt mũi.
Nghiêm Bảo không phải đánh giá Thẩm Tuyển Ý có thể làm được nên mới tiếp, hắn không có tư cách nói cự tuyệt, nếu không nhận, thời gian sau này của Thẩm Tuyển Ý tuyệt không yên.
Hắn phổ cập khoa học một chút về Phó Thanh Sơ cho Thẩm Tuyển Ý biết người này rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu, muốn thương lượng đối sách với Thẩm Tuyển Ý một chút.
Kết quả.
Hai ngón tay của Thẩm Tuyển Ý kẹp thiếp mời màu bạc lên, thần sắc ở đáy mắt không có chút biến hóa nào, chuẩn xác vứt vào thùng rác, đứng lên nói: "Phó Thanh Sơ, ngược lại em