*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc._____ʕ•ﻌ•ʔ_____
Trong hành lang bệnh viện.
Thẩm Tuyển Ý đứng co một chân dựa vào tường, hai tay đút túi chán gần chết nhìn một đám người.
Mấy ngày trước, Tống Minh chơi bóng rổ với người ta, tính tình miệng rộng lại dơ, chơi chơi liền từ chơi bóng biến thành chơi đấm, đánh nhau gãy tay, đến bệnh viện khâu vài mũi rồi bó thạch cao.
Hôm nay đến cắt chỉ.
Hắn không thích mùi bệnh viện, nhíu mày dựa vào hành lang hơi cúi đầu, tay cầm di động xem tin tức.
Các hộ sĩ đi qua nhịn không nổi bị hấp dẫn, mắt dính lấy hắn, nhỏ giọng nghị luận: “Này, nhìn kìa, đẹp trai quá đi, cao vậy chắc phải 1m9 đó.
”
“Này này, vừa rồi hắn ngẩng đầu lên, tôi thấy mắt hắn hình như màu xanh đen, mũi cũng cao, không biết có phải con lai không a.
”
“Không biết có bạn gái chưa.
”
Một bác sĩ Omega đã kết hôn nghe thấy nghị luận, cầm sổ khám bệnh gõ đầu lần lượt từng người, “Bạn gái cái gì, hắn là Alpha, thu đống hoa si lại cho tôi, may mà các cô là một đám Beta, nếu không tin tức tố nổ thành pháo hoa hết rồi.
”
“Bác sĩ Phương.
”
Các tiểu hộ sĩ lập tức giải tán.
Thẩm Tuyển Ý không phải không nghe thấy các nàng nói chuyện, chẳng qua không muốn ngẩng đầu thôi, nhưng khi các nàng giải tán, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên.
Hắn ngửi được mùi tuyết tùng cực nhẹ.
Không phải mùi tin tức tố.
Phó Thanh Sơ đi từ trên tầng xuống, sống lưng thẳng tắp vòng qua chỗ ngoặt cầu thang, bước chân trầm ổn thong thả đi xuống tầng dưới, trong suốt hành trình mắt nhìn thẳng, biểu tình lạnh như khối băng.
Thẩm Tuyển Ý không kìm nổi nhìn thoáng qua cầu thang.
“Ai da lão Thẩm, cuối cùng tôi cũng ném được đống thạch cao đi rồi, cảm giác cánh tay nhẹ như không phải của mình vậy.
” Tống Minh đi từ trong phòng ra, nâng lên hạ xuống cánh tay mới khôi phục, chỉ kém chưa thử xem nó có rắn chắc không.
Thấy hắn xuất thần, Tống Minh duỗi tay khua khua, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt hắn, ngó trái ngó phải nửa ngày, “Này, cậu nhìn cái gì đấy?”
Cầu thang có gì đẹp.
“Không có gì.
” Thẩm Tuyển Ý thu hồi tầm mắt, đứng lên.
“Đi thôi.
”
Quan hệ giữa Tống Minh và Thẩm Tuyển Ý rất tốt, trừ việc sửa mãi không xong tật xấu là miệng dơ và tính dễ xúc động, còn lại con người cậu ta không xấu, rất ngay thẳng, nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là cái loại 250 (đồ ngốc) bị lợi dụng để gây ra gió tanh mưa máu.
Hai người đi xuống tầng, đang chuẩn bị ra cổng lớn gọi xe, Tống Minh bỗng nhiên thò qua, nhỏ giọng: “Này lão Thẩm, tình địch của cậu.
”
Thẩm Tuyển Ý khẽ chuyển tầm mắt, thấy Phó Thanh Sơ từ phòng lấy thuốc đi ra, đi thẳng đến chỗ đỗ xe bên trái.
Phó Thanh Sơ dậy thì rất thành công, mặc dù đã 29 tuổi, nhưng bởi vì da trắng lại cực kỳ ít cười, hầu như không có nếp nhăn, tính tình cũng ổn, nhìn qua như sinh viên 23-24 tuổi mới tốt nghiệp đại học.
Điều khác biệt là khí chất của anh quá nặng nề, lại còn lạnh lùng, khiến người khác không thể tiếp cận.
Thẩm Tuyển Ý không gây sự với anh, Tống Minh cũng không quá thích anh, không biết vì sao còn cảm thấy hơi sợ.
Ở đây không dễ gọi xe, hai người đứng đợi nửa ngày, phần mềm gọi xe trên di động đã đặt đơn từ 15 phút trước.
“Hay là chúng ta cọ xe giáo sư Phó về trường đi, nóng chết rồi.
” Tống Minh nhỏ giọng đề nghị.
Thẩm Tuyển Ý không nói gì.
Tống Minh đứng dưới bóng cây ở lối vào bệnh viện, thở dốc duỗi tay quạt gió, lại nghĩ tới gương mặt Phó Thanh Sơ, lãnh đạm lạnh lùng, dáng người thon dài, sơ mi trắng chưa bao giờ có nếp nhăn và biểu cảm lãnh đạm vạn năm không đổi.
Hình như mát hơn một chút rồi.
Tống Minh cân nhắc mãi, lại hỏi: “Lão Thẩm, chúng ta đừng tự chịu khổ nữa, tôi cảm thấy giáo sư Phó là giáo viên, chúng ta là sinh viên, tuy rằng hai người các cậu không hợp nhau, nhưng mà tôi không mất mặt.
”
“Muốn đi thì cậu đi.
” Thẩm Tuyển Ý nói.
Tống Minh thấy hắn cũng lạnh mặt, tự biết nói lời vô ích, hiểu ý hắn, “À” một tiếng, lại quay về bóng cây đứng.
Cậu sợ nóng thật mà.
Thẩm Tuyển Ý không phải cảm thấy mất mặt, hắn chỉ là không muốn nhìn mặt Phó Thanh Sơ, hô hấp cùng bầu không khí với anh, cảm thấy cả người không khoẻ.
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, thật muốn đánh anh một trận.
Hai người đứng ở cổng đợi tầm hai mươi phút, Phó Thanh Sơ mới lái xe ra, thanh chắn xe* hạ xuống lại nâng lên rồi lại hạ xuống, sau đó xe anh đi ngang qua hai người họ.
—————
*Thanh chắn xe (hay barie) là cái thanh chắn ở đường tàu á.
——————
Tống Minh giơ tay: “Giáo sư Phó!”
Mới ra cửa, tốc độ xe rất chậm, Phó Thanh Sơ lập tức nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý vẻ mặt không kiên nhẫn và Tống Minh đứng ở cửa, dẫm phanh.
“Có chuyện gì sao?”
Tống Minh chạy chậm đến bên cạnh cửa sổ xe, chờ anh kéo cửa xuống một chút, vội vàng hỏi: “Cho em hỏi chút, thầy có về trường không?”
Dư quang ánh mắt Phó Thanh Sơ lơ đãng liếc qua Thẩm Tuyển Ý, gật đầu.
Tống Minh vui vẻ hỏi: “Chúng em có thể đi nhờ xe thầy về không? Ở đây thật sự rất
khó gọi xe, bọn em đợi hai mươi phút rồi, sắp phơi khô luôn.
”
Phó Thanh Sơ do dự nửa giây, gật đầu, mở khóa cửa.
“Đi lên đi.
”
Tống Minh vội vàng mở cửa, dừng một chút lại quy quy củ củ đóng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý, cao giọng gọi: “Này lão Thẩm, chúng ta đi cùng giáo sư Phó về đi.
”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày nhìn thoáng qua, nhưng không nhìn thấy Phó Thanh Sơ bên trong xe, sau một lúc lâu, hắn xua tay: “Không được, buổi chiều tôi không về trường.
”
“Cậu đi đâu a?” Tống Minh vội hỏi, nhấc chân muốn đi cùng hắn.
Thẩm Tuyển Ý không quay đầu lại nói: “Chơi game.
”
Tống Minh hết cách, cười gượng gõ gõ cửa sổ xe: “Thật xin lỗi a giáo sư Phó, thầy về trường trước nhé, tạm thời em chưa về, cảm ơn ý tốt của thầy.
”
Nói xong, nhanh như chớp chạy đuổi theo Thẩm Tuyển Ý, “Này lão Thẩm cái tật xấu gì đây, giáo sư Phó đồng ý đưa chúng ta về rồi mà, buổi chiều cậu có tiết kiểm tra nữa.
”
Đúng lúc này có xe taxi đi qua, Thẩm Tuyển Ý giơ tay ngăn lại, mở cửa xe ngồi vào, không để ý đến cậu.
Tống Minh cũng theo sau ngồi vào, đang định nói tiếp, kết quả bị Thẩm Tuyển Ý nói trước, “Người muốn đưa về là cậu, chứ không muốn đưa tôi về, tôi và anh ta vẫn là tình địch đấy, đường ranh giới vẫn còn đó, hiểu chưa?”
Tống Minh: “…… Không phải, Hứa Dịch thích giáo sư Phó là thật, nhưng giữa bọn họ là quan hệ giáo viên và sinh viên a, hơn nữa hình như giáo sư Phó không có ý kia, tôi cảm thấy cậu không cần lo lắng.
”
Thẩm Tuyển Ý mặc kệ cậu.
Đương nhiên hắn biết Phó Thanh Sơ không có hứng thú với Hứa Dịch, hắn còn biết tính tình lãnh đạm kia chưa có ý với ai, rất giống cao tăng khổ hạnh với những quy tắc và giới luật rõ ràng.
Cổ áo sơ mi trắng để lại hai cúc không cài, nhưng cổ tay áo lại kéo cao cài kỹ, quần tây màu đen chỉ hận không thể là phẳng từng đường chỉ.
Sáng nay anh ta mặc thành cái dạng này đi xem mắt sao, chậc.
Thẩm Tuyển Ý nghĩ trong lòng, thật muốn đi nhìn xem, cô nương kia có gì thú vị, lúc hai người giao lưu linh hồn sẽ không nói chuyện nhỉ.
Cái bệnh sạch sẽ của anh ta, Thẩm Tuyển Ý không biết tại sao trong đầu lại chui ra một ý nghĩ: Nếu quan hệ với ai đó (bạch bạch bạch), có thể vấy bẩn anh ta không.
Làm ô uế.
“Này nghĩ gì vậy?” Tống Minh thấy hắn xuất thần, nhịn không được giơ tay đẩy hắn một cái, “Tôi nói thật này, cậu và Hứa Dịch không hợp, tính cậu ta ôn hòa mềm mại, không cùng loại người với cậu.
”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng mắt: “Ai là người cùng loại với tôi?”
Tống Minh nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, lớn mật nói: “Tôi cảm thấy giáo sư Phó với cậu rất giống cùng một loại người.
”
Thẩm Tuyển Ý chau mày, đẩy tay cậu: “Muốn chết lặp lại lần nữa.
”
Tống Minh rụt cổ, nhỏ giọng lải nhải: “Cậu nghĩ xem, giáo sư Phó tâm tư kín đáo cậu cẩu thả, anh ta lãnh đạm trầm tĩnh cậu khí phách cường hãn, anh ta lạnh nhạt cậu nóng nảy.
Cậu chưa từng nghe nói xung đột cực hạn mới kích thích sao? Tôi nói thật này, lão Thẩm, nếu anh ta không phải Beta, hai người dứt khoát thành đôi luôn đi, còn thích cái gì Hứa Dịch a.
”
Thẩm Tuyển Ý mỉm cười, Tống Minh bị hắn dọa, che miệng lại, “Xin lỗi, tôi đánh rắm.
”
Tài xế không nhịn nổi, “Phụt” một tiếng bật cười.
Thẩm Tuyển Ý thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh, nhắm hai mắt lại, “Đời này cho dù tôi không tìm được vợ, cũng sẽ không thích Phó Thanh Sơ, hiểu không?”
Tống Minh: “A?”
“Lời này để lại đây, nếu tôi và Phó Thanh Sơ ở bên nhau, tôi sẽ gọi anh ta là cha.
”
Tống Minh: “A? Đừng mà, chơi lớn quá rồi.
”
——————