"A Ý.
" Phó Thanh Sơ móc ngón tay Thẩm Tuyển Ý, thấp giọng nói: "Ra đây nói chuyện một chút.
"
Thẩm Tuyển Ý ho nhẹ một tiếng, lập tức thay đổi vẻ mặt khác, ôn hòa cười nói: "Em tiễn bác sĩ Tôn, anh ngủ một lát đi.
"
"Ừ, đi đi.
" Phó Thanh Sơ nhìn bác sĩ Tôn ra tới cửa, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Tôn, em ấy nhỏ tuổi nói chuyện không đúng mực ngài đừng chấp nhặt với em ấy.
"
Bác sĩ Tôn cười ha hả nói: "Tôi nếu là chấp nhặt với cậu ta, ngày hôm qua đã khiến cho cậu ta tức chết rồi, được rồi cậu nghỉ ngơi đi.
"
Phó Thanh Sơ có chút ngượng ngùng, rũ mắt: "Lại làm phiền ngài rồi.
"
"Không phiền không phiền.
"
Thẩm Tuyển Ý đi ra ngoài theo, đóng cửa lại liền đứng ở hành lang nghe ông nói, "Lúc rót vào cậu ấy có cảm giác gì? Có tình trạng buồn nôn, đau đầu hoặc là khoang sinh sản đau hay không?"
"Không có, chỉ là cảm thấy trướng, còn có! ! dấu hiệu kỳ phát tình.
"
"Đây là bình thường, khoang sinh sản của cậu ấy không có bị cái gì lấp vào, chính là tin tức tố của cậu là đầu tiên, nếu không phải cậu ấy sức chịu đựng của cậu ấy mạnh, cũng có thể lập tức phát tình.
"
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, chỉ có thể thấy đuôi giường, lại nhíu mày quay lại, hạ giọng hỏi ông: "Anh ấy vẫn luôn nói trướng khó chịu, lúc rót vào còn ổn, lúc mát xa xong anh ấy đã chịu không nổi, không có biện pháp khác làm anh ấy dễ chịu hơn sao?"
"Không có, đây là biện pháp duy nhất, cậu ấy khó chịu chẳng qua chính là cảm thấy trướng, cậu vẫn là tự ngẫm lại, hôm nay chỉ là có hơi đau đầu chóng mặt, lần sau lại càng nghiêm trọng, mỗi một lần chồng lên, tôi sợ cậu không chịu được.
" Bác sĩ Tôn thấy cậu vẫn luôn đem lòng treo trên người Phó Thanh Sơ, không chút nào nghĩ cho mình, liền cảm thấy có hơi đau đầu.
"Tôi không sao! ! " Giọng nói Thẩm Tuyển Ý đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên ngoặt một cái hỏi bác sĩ Tôn, "Đại khái phải rút mấy lần? Thời điểm nghiêm trọng nhất tôi có thể cố gắng giúp anh ấy rót thuốc hay không?"
Bác sĩ Tôn lại ngẩn ra, hoá ra tâm tư của cậu vẫn là không ở trên người mình.
"Không xác định phải rút mấy lần, dựa theo tính toán tốt nhất là phải bảy lần, mỗi lần cách ba ngày rút một lần, tần suất nhanh quá sợ cậu chịu không nổi.
" Bác sĩ Tôn nói, dừng một chút lại nói: "Tôi lo lắng chính là cậu sẽ không chờ đến ngày đó thì đã bị phát hiện, hiện tại ý thức của cậu ấy vẫn chưa tỉnh táo lắm, hơn nữa lần đầu rót thì mơ màng muốn ngủ nên mới không phát hiện, chờ đến khi cậu ấy ổn hơn, mà cậu càng ngày càng suy yếu, cậu thật sự cảm thấy có thể giấu được cậu ấy à?"
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, lại giơ tay sờ soạng miếng dán trên tuyến thể của mình, thấp giọng nói: "Đến lúc đó liền phiền ngài hỗ trợ.
"
Bác sĩ Tôn nhăn mày lại, rất nhanh đã phản ứng lại, thở dài nói: "Vậy đi, tôi sẽ cố gắng, chỉ là nếu giấu không được cậu ấy cậu cũng đừng trách tôi.
"
"Vâng.
" Thẩm Tuyển Ý trở lại phòng bệnh, Phó Thanh Sơ đã ngủ rồi, hai tay để ở trên bụng nhỏ, trong lúc ngủ mơ hình như có hơi khó chịu, rất không yên ổn.
Thẩm Tuyển Ý để tay anh ở dưới chăn, vừa định xoay người đã bị anh túm chặt tay, mở nửa mắt hỏi cậu đi đâu.
"Em đi tìm khăn lông lau mồ hôi cho anh, vừa rồi ra nhiều mồ hôi, bác sĩ Tôn nói trước khi hấp thu xong không thể tắm rửa.
" Thẩm Tuyển Ý vỗ vỗ tay anh thấp giọng trấn an, biết anh hiện tại sẽ có cảm giác bất an giống như sau khi bị đánh dấu.
Phó Thanh Sơ không buông tay, rũ mắt hỏi cậu: "Em không mệt sao?"
Thẩm Tuyển Ý sững sờ, vừa định nói không mệt, lời nói mới lăn đến đầu lưỡi bỗng nhiên hiểu có thể là anh muốn mình ôm anh ngủ, xem chừng là xấu hổ nên không nói.
"Vậy đợi lát nữa lau mồ hôi nha anh?" Thẩm Tuyển Ý thử hỏi anh.
Phó Thanh Sơ có hơi lơ mơ, trong khoảng thời gian này trong đầu vẫn luôn lộn xộn, một hồi tỉnh táo một hồi mơ hồ, vừa rồi trong lúc nói chuyện với bác sĩ Tôn còn rất bình thường, ngủ một hồi lại bắt đầu thấy mơ hồ.
Thẩm Tuyển Ý thậm chí cảm thấy anh có phải vẫn chóng mặt hay không, hay là trong thân thể có một linh hồn khác vào ở, ai thắng thì đi ra một lát, nếu thua thì bị ấn trở về.
"Tỉnh lại rồi lau một chút, không khó chịu lắm.
" Phó Thanh Sơ túm tay cậu, nói nói lại muốn nhắm mắt lại mệt rã rời, cố gắng một chút căng mí mắt ra.
"Được.
" Thẩm Tuyển Ý cười một cái, lật một góc chăn chui vào nằm, một bàn tay vòng từ bả vai qua ôm anh vào trong ngực, một cái tay khác để ở trên bụng nhỏ, thấp giọng nói: "Ngủ đi anh.
"
Phó Thanh Sơ cọ cọ Thẩm Tuyển Ý, vùi đầu ngủ.
Thẩm Tuyển Ý không ngủ được, đầu có hơi đau, trong thân thể mỗi một bộ phận đều đang quay cuồng, làm cậu có ảm giác trên tàu lượn siêu tốc lao tới lao đi làm cho choáng váng buồn nôn, hít nhẹ vào một hơi, ngửi được mùi hương gỗ tùng ngọt thanh thuần túy của người trong lồng ngực.
Tin tức tố của Omega cũng có thể trấn an Alpha, Thẩm Tuyển Ý chôn ở cổ anh một hồi mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh, mạch máu tái nhợt bên gáy cũng có thể thấy rõ.
Thẩm Tuyển Ý đưa tay ra, chạm chạm vào tuyến thể sau cổ, miệng vết thương đã khép lại, chẳng qua lưu lại sẹo, nhìn không đẹp cho lắm.
Thẩm Tuyển Ý rụt tay về, trầm thấp thở dài một hơi, lại nghĩ đến ở trong giấc mơ mơ thấy mẹ, bà cho mình một viên kẹo, để mình trở về, sau đó đi lên chiến hạm.
Trong nháy mắt cậu cảm thấy rất chân thật, độ ấm trong bàn tay mẹ, mang theo vết chai mỏng nhưng rất ấm áp, chỉ là không có ôm cậu, bà cũng không biết mình là con bà ấy, khi đó bà còn chưa gặp được Thẩm Khai Vân.
Ánh mắt của bà đều là ánh sáng.
Thẩm Tuyển Ý nhắm mắt lại, nhớ lại dáng vẻ của bà, không biết cậu là ai cũng tốt, phần quá khứ đã qua kia tốt nhất cũng không cần phải xuất hiện trong ký ức của bà.
-
Ba ngày sau, rút lần thứ hai, Thẩm Tuyển Ý nằm ở trên giường hai mươi phút.
Chín ngày sau, rút lần thứ tư, cậu trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hộ sĩ đem dịch dinh dưỡng và hướng dẫn đưa thuốc vào trong cơ thể, tăng gấp đôi liều thuốc.
Lúc Thẩm Tuyển Ý tỉnh lại không giống trước một hơi uống dịch dinh dưỡng rồi quay đầu đi ra ngoài, mà là ngồi ở trên giường kiểm tra chống đầu một hồi, không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Cậu không nghĩ tới, phản ứng mãnh liệt như vậy, lần thứ tư đã nghiêm trọng tới mức đầu của cậu đã chóng mặt và không ăn vô thứ gì, mới vừa động, toàn thân liền tựa như có ngàn vạn cây châm, lại như là mới bò dậy từ trên bàn đinh ra.
"Có khỏe không?" Bác sĩ Tôn đi tới, tự mình dán miếng dán trên tuyến thể cho cậu, thuận tiện kiểm tra xem tần suất rút ra có cần điều chỉnh hay không.
"A.
" Thẩm Tuyển Ý đau đến hít khí lạnh, đưa tay kéo kim tiêm trên mu bàn tay xuống, trời đất quay cuồng thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, lại cố gắng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo tới toilet, gần như đem ngũ tạng lục phủ nôn