Editor: Thích Ăn Chay
Dưới ánh mắt ái muội của anh, cả người Tôn Giai Ni nóng bừng.
Hiện giờ cô vừa xấu hổ vừa tê ngứa, mông còn đau rát.
Đủ loại cảm giác đan xen, cô rốt cuộc không nhịn được khóc òa.
“Thầy ơi… xin lỗi… em thật sự sai rồi.”
Từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt linh động của cô, kết hợp với cái mông sưng đỏ vểnh lên, đôi chân nõn nà, càng kích thích thú tính của Lục Minh Thần bộc phát.
Anh mặc cô khóc, cúi đầu liếm cái mông phấn hồng của cô.
Lần lượt liếm qua vết lằn anh vừa mới đánh.
Đầu lưỡi nóng chạm phải làn da sưng đỏ, đau đớn càng nhiều.
Nhưng sau đó lại bắt đầu chậm rãi ngứa ngáy.
Cô gái nhỏ không kiềm được rên một tiếng dâm mĩ.
“Ưm…”
Bởi vì mới khóc nên âm thanh của cô mang theo chút khàn, nghe càng thêm hấp dẫn.
Lục Minh Thần nhẹ nhàng xoa mông cô, thấp giọng nói: “Thầy giáo đánh em vì tốt cho em, biết chưa?”
Anh là cáo già, am hiểu nhất là vừa đấm vừa xoa.
“Dạ...”
Nữ sinh lập tức bị anh thuyết phục, tủi thân vì bị đánh đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Liếm qua hết hai cánh mông căng của cô, đầu ngón tay thon dài khô ráp của Lục Minh Thần đè lên cúc huyệt, nhẹ nhàng nỉ non: “Chỗ này của Ni Ni thật đẹp.”
“A… Thầy Lục… không cần…”
Tôn Giai Ni vừa mới bình phục tâm tình lại bị khiếp sợ, trong giọng nói mơ hồ mang theo hoảng loạn muốn khóc.
“Thử một lần đi? Cái miệng nhỏ này chẳng lẽ không muốn thử mùi vị côn thịt lớn và tinh dịch sao?”
“Hức… không được… sẽ hỏng mất…”
Cô gái nhỏ vẫn sợ.
Hoa huyệt của cô có thể chảy nước thế mà mỗi lần vẫn bị anh cắm đến mức sưng đỏ đau đớn.
Nơi này thì chẳng cần phải nói nữa.
Thấy thái độ của cô kiên quyết, Lục Minh Thần lại bày điều kiện khác: “Muốn tôi không chạm vào chỗ này vậy thì đừng nhắc đến chuyện dọn về ký túc xá nữa.”
“Được.” Tôn Giai Nhi vội vàng gật đầu lia lịa.
Hôm nay bị dạy dỗ còn chưa đủ sao?
Cô dĩ nhiên không dám nhắc lại nữa.
“Ngoan.”
Từ lúc trở thành giáo viên tới giờ Lục Minh Thần đều thưởng phạt rõ ràng. Cô gái nhỏ phạm sai lầm dĩ nhiên phải phạt.
Bây giờ biết sai rồi, vậy thì phải khen thưởng.
Anh cởi thắt lưng, giải phóng đôi tay cô, ôm cô lộn lại ngồi ở mép bàn, đối diện với mình.
Nhìn chóp mũi hồng hồng của cô gái nhỏ, Lục Minh Thần tháo kính, bắt đầu dịu dàng hôn cô.
Anh ngậm lấy đầu lưỡi cô, chậm rãi mút vào, liếm mút đến khi cả người cô đều tê dại, run rẩy không ngừng mới buông ra.
Tiếp đến, anh cởi váy cô ra, lột áo lót xuống, mạnh bạo bóp nặn.
“Vừa rồi có phải ngực bị ép khó chịu không?”
“Ừm…”
“Để thầy giáo liếm một cái.”
Dứt lời, Lục Minh Thần cúi đầu ngậm đỉnh nhọn phấn hồng vào trong miệng.
Anh vừa mút lại cắn, cô gái nhò hoàn toàn không chống đỡ được, chỉ có thể ôm lấy cổ anh không ngừng ngâm nga rên rỉ.
“A… ưm…”
Áo lót vẫn đang treo trên ngực, bàn tay to của Lục Minh Thần khẽ khàng bóp chặt liền khiến hai bầu ngực tuyết trắng ép thành một cái rãnh sâu, đầy đặn mê người.
Lục Minh Thần thở gấp, càng dùng sức gặm cắn.
Chỉ trong chốc lát, nhũ thịt của cô gái nhỏ đã bị anh đùa giỡn đến dâm đãng không chịu nổi, trên da thịt trắng nõn đều in dấu tay và vết cắn của anh, nhìn giống như bị người hung hăng chà đạp.
Ăn đủ rồi, Lục Minh Thần tách chân cô ra, nhìn chăm chăm vào đóa hoa xinh đẹp.
Ánh nắng