Editor: Thích Ăn Thịt
Nghe những lời này, Tôn Giai Ni đầu tiên là hoảng hốt, ngay sau đó là đau khổ vô cùng.
Cô nắm đũa thật chặt, dùng nó để che giấu sự khó chịu trong lòng.
Quả thật hoang đường, buồn cười cực kỳ…
Dượng cô đang mai mối cho bạn trai của cô, mà cô thì chỉ có thể yên lặng nghe, thậm chí còn phải mỉm cười.
“Không cần đâu, giờ em vẫn chưa vội.” Giọng nói của Lục Minh Thần vang lên bên tai, khách khí vừa đúng mực.
Bởi vì có hơi men nên giọng nói của dượng Chu lớn hơn bình thường mấy phần, hơi có vẻ kích động.
“Aiz, anh biết luận về vai vế tuy rằng cậu là em anh nhưng nhỏ hơn mười mấy tuổi, vẫn mang tư duy của người trẻ. Anh cũng không có ý gì khác, chẳng qua việc này được ba mẹ cậu nhờ. Bọn họ ở xa, luôn canh cánh việc kết hôn của cậu. Cậu xem cậu không đồng ý, anh cũng chẳng thể báo cáo kết quả tốt được phải không?”
Nháy mắt, Tôn Giai Ni bừng tỉnh, hiểu ra.
Hóa ra là ý tứ của ba mẹ thầy giáo Lục.
Về ba mẹ Lục Minh Thần, cô có biết một chút. Hai người sống ở tỉnh lân cận, đều đã về hưu, thường ngày yêu thích nhất là việc ôm cháu ngoại đi khắp nơi du lịch.
Cô vẫn luôn nghe nói nhà anh dân chủ, nhưng hóa ra ba mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, đều âm thầm bận tâm những chuyện này.
Hốc mắt càng ngày càng chua, thức ăn trên bàn cũng dần mơ hồ.
Tôn Giai Ni biết không thể đợi tiếp nữa. Cô sợ mình không khống chế được sẽ khóc òa lên trước mặt mọi người.
Vì vậy cô im lặng đẩy ghế ra, chạy đến phòng vệ sinh.
Vừa đóng cửa lại, nước mắt liền chảy ra.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ đến lúc nghỉ hè thực tập ở công ty Lục Minh Thần, thân phận của cô và anh khác biệt một trời một vực.
Lại nghĩ tới ngày thường ở trường ngẫu nhiên gặp nhau phải giả bộ xa lạ.
Thậm chí cô còn nhớ tới lần tỏ tình dễ như trở bàn tay, còn có dục vọng của Lục Minh Thần trên giường.
Thầy Lục… Anh thật sự thích em sao?
Cô ở trong phòng vệ sinh lặng yên chảy nước mắt thật lâu, cho tới khi mẹ gõ cửa, cô mới lật đật rửa mặt ra ngoài.
Bên ngoài, mọi người đã ăn xong hết rồi, mà Lục Minh Thần thì không thấy bóng dáng.
“Ni Ni à, có phải bụng không thoải mái không?” Mẹ cô quan tâm hỏi.
“Dạ.”
Cô gật đầu một cái, tay ôm bụng, che giấu đi sự bất thường của mình.
Thấy cô khó chịu, ba mẹ Tôn liền tạm biệt về sớm.
Trước khi ra cửa, Tôn Giai Ni cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, có tin nhắn Wechat anh gửi tới.
“Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Ngoan.”
Xem xong câu này, lỗ mũi cô càng chua xót hơn, lại có chút muốn khóc.
Về đến nhà, Tôn Giai Ni rửa mặt xong trở về phòng, vừa cầm điện thoại ngẩn người một lúc, mẹ Tôn đã gõ cửa tiến vào.
“Ni Ni, uống sữa đi rồi ngủ sớm một chút.”
“Vâng.”
Nhìn con gái có vẻ mất hồn mất vía, mẹ Tôn thở dài.
“Ni Ni, sao lại không vui? Nói với mẹ đi.”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Tôn là một người dịu dàng chu đáo, tối nay con gái bất thường bà đã sớm nhìn ra, chẳng qua lúc ấy ngại đông người nên không hỏi.
“Mẹ, con không sao.” Tôn Giai Ni lắc đầu.
Thật ra thì cô có chuyện.
Cô cảm thấy vừa khổ sở lại tủi thân.
Rõ ràng thầy giáo Lục không làm chuyện gì có lỗi với cô, nhưng lòng cô vẫn nghẹn muốn chết.
“Haizz…” Mẹ Tôn nắm tay con gái, đặt trong lòng bàn tay mình, dịu dàng nói: “Mẹ biết con trưởng thành, bắt đầu có tâm sự riêng. Mẹ chỉ muốn con biết bất kể chuyện