Chương 3: Trên hành lang bị đoạt đi nụ hôn đầu
Editor: Mùa nắng nóng quá trôi mất thẹn thùng
“Cộc cộc.”
Lúc hơn năm giờ chiều, cửa phòng làm việc khoa Báo chí vang lên tiếng gõ cửa.
Anh đang phê duyệt hoạt động quảng cáo nhận được.
Cho dù chỉ là dạy học một năm ngắn ngủi, tất cả cộng lại cũng không kiếm được nhiều bằng một tuần anh làm phương án, nhưng đối với Lục Minh Thần mà nói, dạy học và giáo dục là chuyện quan trọng, đã nhận thì phải làm tốt.
“Thầy Lục.”
Người đến là một bạn nữ mặc áo ngoài rộng rãi, phối với quần jean, tóc vừa chạm vai, hai con ngươi thanh tịnh sáng tỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, trong vẻ quật cường lại có nét xinh xắn.
“Bạn học Tôn, có chuyện gì sao?” Lục Minh Thần ôn hòa hỏi.
Môn quảng cáo của anh là môn tự chọn, ngày thường đều là vài trăm sinh viên khoa báo chí cùng học trong phòng học kiểu bậc thang.
Ấn tượng của Lục Minh Thần đối với Tôn Giai Ni trước mặt cũng không tệ.
Cô gái nhỏ lên lớp chăm chú, không chỉ tích cực trả lời câu hỏi của anh đưa ra trong giờ học, bình thường bố trí làm việc, cũng hoàn thành mười phần nghiêm túc.
Đương nhiên còn có một điểm, ánh mắt của cô bé này rõ ràng là nhìn anh đầy yêu thương.
Năm nay anh đã ba mươi, đã sớm không còn là tên nhóc trẻ tuổi.
Bởi vì sự nghiệp có thành tựu, lại có một vẻ ngoài tốt, bình thường cũng có nhiều cô gái chủ động ôm ấp yêu thương.
Những người phụ nữ này có thành thục thông minh, cũng có người như cô bé trước mặt này, ngây ngô ngây thơ.
“Thầy Lục…”
Tôn Giai Ni nhìn người ngồi trên ghế.
Sáu năm trôi qua, người cô từng ái mộ lúc nhỏ, thế mà một chút cũng không thay đổi.
Anh vẫn mặc âu phục, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, mang mắt kính, cả người tản ra sức hút thành thục nam tính mê người.
Thật ra cô không có việc gì, chỉ là đến nhìn anh.
Thế nhưng vừa thấy anh, Tôn Giai Ni tựa như ma xui quỷ khiến, không biết lấy đâu ra dũng khí, nháy mắt thốt ra: “Thầy Lục, thầy còn nhớ em không?”
Lục Minh Thần nghe vậy thần sắc cũng không thay đổi, cười nhẹ nói: “Tôn Giai Ni năm nhất, đương nhiên tôi nhớ.”
Quả thật anh không nhớ cô.
Thần sắc Tôn Giai Ni hơi tối.
Thế nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc hỏi anh: “Thầy Lục, bây giờ thầy có bạn gái không?”
Dưới mắt kính gọng vàng, ánh mắt Lục Minh Thần lóe lên.
Cô bé này là muốn thổ lộ à?
A, làm sao anh có thể để chuyện này xảy ra?
“Không có.” Lục Minh Thần lắc đầu.
“Vậy em có thể….”
“Không thể.”
Lời còn chưa dứt đã bị anh quả quyết cự tuyệt.
Cho dù là nữ sinh to gan, lúc này cũng có chút không chịu nổi.
Dù sao mở miệng cần dũng khí rất lớn.
Huống chi còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị lạnh lùng từ chối.
Đôi mắt quật cường của Tôn Giai Ni đã hơi phiếm hồng.
“Vì sao?”
“Tôi là giáo viên của em.”
Lục Minh Thần lạnh nhạt nói ra sự thật.
Tôn Giai Ni sững lại.
Sáu năm chờ đợi cùng ái mộ, đều bị câu nói này đánh cho quân lính tan rã.
Hốc mắt cô lập tức nóng lên, ánh mắt cũng trở nên hơi mơ hồ.
Cả người Tôn Giai Ni như rơi xuống hầm băng, nếu như trước mặt cô có khe hở, cô nhất định sẽ lập tức chui vào.
Buồn bã nhìn anh một cái, Tôn Giai Ni dùng sức hít mũi, thấp giọng nói: “Em đã biết, thật có lỗi với thầy Lục, quấy rầy thầy rồi.”
Nói xong cô vội vàng cúi chào, quay người kéo cửa ra.
Vì sao cô lại muốn tới thổ lộ hả?
Nếu như không nói ra, về sau cô còn có thể tiếp tục làm học sinh tốt của anh, có thể quang minh chính đại đặt câu hỏi, trở nên đặc biệt trong mắt anh.
Mà không phải như bây giờ, để hai người rơi vào hoàn cảnh lúng túng.
Vừa ra cửa ban công, cả người Tôn Giai Ni mất hết sức lực.
Cô dựa vào vách tường, từ từ ngồi xổm xuống.
Ở trước mặt cha mẹ, ở trước mặt bạn tốt Mộ Kiều Nghiên, cô vẫn luôn không tim không phổi, lớn lên như một đứa con trai.
Thế nhưng chỉ có mình cô biết, dưới lớp vỏ bọc cứng rắn cất giấu một trái tim yếu mềm.
Vì sao anh ấy không muốn nghe hết lời cô nói vậy?
Rõ ràng năm đó, anh ấy từng ôn nhu gọi cô là “Ni Ni”, còn dạy cô cách đánh cờ.
Cứ dễ dàng quên đi như vậy sao?
Tôn Giai