Editor: Tây Thi thẹn thùng
Mấy ngày nay, Tôn Giai Ni cảm thấy Lục Minh Thần rất không bình thường.
Rõ ràng cô bị viêm dạ dày đã khỏe lâu rồi nhưng vẫn ở lại nhà Lục Minh Thần không quay về ký túc xá.
Nhưng anh vẫn không chạm vào cô.
Dùng chữ “chạm” này hình như hơi không chính xác lắm.
Anh sẽ hôn ngực cô, âu yếm huyệt nhỏ, nhưng gậy thịt một mực không tiến vào.
Hôm trước bọn họ nằm trên sô pha xem tivi, Lục Minh Thần cởi áo cô, dịu dàng hôn cô, còn dùng đầu lưỡi liếm hoa huyệt cô khiến cô hét chói tai lên cao trào.
Đêm hôm qua, anh tắm rửa cho cô. Khi tắm, tay cũng đi khắp những nơi cô mẫn cảm, nơi nhỏ nhất cũng không buông tha.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Gậy thịt của anh đã cứng như đá nhưng vẫn không đi vào.
Tôn Giai Ni không biết xảy ra vấn đề từ đâu, rõ ràng hai người đã nói ra lời trong lòng, tại sao phương diện này Lục Minh Thần vốn nóng như lửa lại lạnh nhạt đi?
Nhưng chuyện như này mở miệng hỏi anh lại hơi xấu hổ, không tốt cho lắm.
Chẳng lẽ cô phải chủ động nói với anh: “Chú Lục, em muốn, anh cho em được không?”
Cầu hoan trần trụi như thế, cô thật sự không làm được đâu!
Suy nghĩ một chút, cô quyết định dùng cách thức uyển chuyển hơn một chút.
Sau đó, thừa dịp Lục Minh Thần làm việc trong thư phòng, cô lặng lẽ thay quần áo khác.
Nửa giờ sau, Lục Minh Thần xử lý công việc xong, cầm cốc ra rót nước.
Anh nhìn một vòng quanh phòng khách, không thấy cô gái nhỏ vốn nằm xem phim trên sô pha đâu.
“Ni Ni.” Anh gọi một tiếng.
Ngay sau đó, một người từ phòng đi ra.
Tôn Giai Ni buộc tóc gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, tất chân và giày cao gót màu đen, đeo kính mắt, ung dung đi ra.
“Trò Lục Minh Thần.”
Lục Minh Thần thông minh ra sao? Đảo mắt nhìn cô một cái hiểu ngay cô đang làm gì.
Vì thế anh đổi dáng vẻ kiêu căng bướng bỉnh, cười xấu xa nói: “Cô Tôn.”
Tôn Giai Ni ngẩng đầu ưỡn ngực, đi từng bước đến trước mặt anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cơ ngực anh, quyến rũ hỏi: “Mấy ngày nay sao lại không đi học thế?”
“Thưa cô, em bị bệnh ạ.”
“Thật sao? Bị bệnh ở đâu vậy?”
Tôn Giai Ni vừa nói vừa dùng ngón tay mềm mại chọc ngực anh, đẩy anh lùi từng bước về phía ghế sô pha.
Cô đến gần, Lục Minh Thần mới phát hiện hai cúc áo sơ mi trên cùng đều không cài, không chỉ hơi cúi đầu là nhìn thấy rãnh chữ V khiêu gợi mà còn lộ cả một chút viền áo lót gợi cảm của cô.
Hầu kết giật giật, anh tìm bừa một cái cớ: “Thời tiết chuyển lạnh nên hơi đau đầu.”
Tôn Giai Ni nghe vậy, trên mặt có chút lo lắng nhàn nhạt.
Cô đẩy anh nằm lên sô pha, nghiêm mặt nói: “Đau đầu có nặng có nhẹ, để cô kiểm tra cho em.”
Nói xong, cô cũng tách hai chân ngồi quỳ theo hai bên sườn Lục Minh Thần.
Cô cởi cúc áo học sinh, lộ ra lồng ngực và cơ bụng hoàn mỹ của anh, tay trắng như tuyết đè lên, ‘kiểm tra’ từng tấc thân thể anh.
“Ngực đau không?”
“Không.”
“Ừm, còn đầu vú?” Cô hỏi, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa quả hồng cứng của anh.
“Hơi hơi.” Học sinh nam phối hợp trả lời.
“A, nhìn qua không có vấn đề gì, để cô dùng miệng thử xem.”
Sau đó, cô hé môi đỏ ướt át, ngậm lấy đầu vú anh.
“Cô giáo…”
Thiếu niên trên ghế sô pha rũ mắt nhìn cô giáo trên người, sợ hãi sự chủ động và dũng cảm của cô.
Lưỡi cô linh hoạt nóng ướt mềm mại, liếm núm vú và cơ ngực của anh.
Mãi đến khi liếm hết cả hai bên trái phải, cô mới ngẩng đầu hỏi anh: “Khá hơn chút nào không?"
“Có.”
“Được rồi, cô sẽ kiểm tra tiếp.”
Tôn Giai Ni nói xong, tay nhỏ tiếp tục đi xuống, đi dọc theo eo thon chắc khoẻ của anh.
Cơ bụng tám múi của thiếu niên rất chân thực, cứng như gạch, tràn ngập dương khí.
Cô giáo không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, vươn lưỡi liếm đến.
Liếm đến biên giới bụng dưới, đã chạm mặt mấy sợi lông thô cứng.
Tôn Giai Ni liếc mắt nhìn, tiếp tục đi xuống không chút do