Editor: Cỏ thanh thủy văn
Hai năm sau.
Trung thu năm nay và lễ Quốc khánh rơi vào một kỳ nghỉ.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, Lục Minh Thần chủ động ôm quà đến thăm hỏi Chu gia.
Sau khi vào cửa hàn huyên một lúc, anh mới nói rõ với anh họ ý đồ mình đến đây.
“Anh, anh còn nhớ chuyện lần trước anh giới thiệu đối tượng xem mắt cho em không?”
Dượng Chu nghe vậy, hàng lông mày rậm nhíu lại.
Đương nhiên anh ta còn nhớ.
Tổng cộng anh ta cũng chỉ giới thiệu cho cậu ấy một lần, còn bị tên em họ khác người này lạnh nhạt từ chối.
Tính ra, năm nay cậu ta cũng đã 32 rồi?
Lớn tuổi như thế còn chưa kết hôn, nghĩ cũng thấy có chút đáng thương.
Thế là dượng Chu hỏi: “Có phải cậu một mình tới đây là muốn tìm vợ không?”
“Vâng.” Lục Minh Thần nghiêm túc gật đầu, trang trọng nói: “Gần đây em đã có bạn gái, muốn thừa dịp Trung thu đến gặp gia trưởng một chút, vừa hay cô bé này gia đình anh cũng biết, lần này em đến, muốn nhờ anh giúp em làm mối.”
“Anh không nghe lầm chứ? Mau nói cô bé đó là ai?” Dượng Chu vô cùng hào hứng, anh ta vừa bưng tách trà lên vừa thúc giục.
Không ngờ, không ngờ nha, người em họ ưu tú như vậy, người đàn ông độc thân hoàng kim Lục Minh Thần, rốt cuộc đã có đối tượng.
Trong đầu dượng Chu đang rà soát một lượt những cô gái cực kỳ xinh đẹp mà mình biết, đột nhiên nghe một câu: “Chính là Tôn Giai Ni, cháu gái bên ngoại của chị dâu.”
“Phụt…” Ngụm trà trong miệng dượng Chu phun thẳng tới, anh ta bị sặc liên tục ho khan.
Anh ta dùng ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn Lục Minh Thần, hỏi lại: “Cậu vừa nói ai? Lặp lại lần nữa!”
“Tôn Giai Ni, Ni Ni.” Lục Minh Thần bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được phản ứng của anh ta.
Vừa rồi trong lúc nghìn cân treo sợi tóc anh hơi nghiêng người, hoàn hảo tránh được ngụm nước trà đó.
“Nói đùa gì vậy!” Lần này, dượng Chu đã nghe rõ, mặt anh ta trầm xuống, đặt mạnh tách trà, giận dữ nói: “Nó không cùng thế hệ với cậu, lại nhỏ hơn cậu, cậu cũng thật lố bịch, đây chính là trâu già gặm cỏ non!”
“…”
Lần đầu tiên trong đời bị người ta nói là “trâu già”, nếu không phải còn có việc cần nhờ vả anh ta, theo tính cách thường ngày của Lục Minh Thần, anh đã lập tức đóng sập cửa đi về từ lâu, trong vòng ba năm sẽ không tới nhà.
Nhưng bây giờ phải lấy đại cục làm trọng, anh vẫn nghiêm túc nói lý do của mình, đồng thời kiên quyết thể hiện quyết tâm không phải cô gái nhỏ sẽ không kết hôn.
Anh em hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng dượng Chu cũng bình tĩnh lại, hỏi anh: “Cậu có chắc không?”
“Vâng, rất chắc chắn.”
Được…
Một bên là em họ, một bên là cháu gái của anh.
Ngoại trừ tuổi tác, những phương diện khác hai người rất xứng đôi.
Mấu chốt bây giờ là phía anh vợ bên kia, xem ra buổi tối anh phải thảo luận với vợ cho tốt.
Lục Minh Thần về đến nhà, vừa mới rút chìa khóa ra, Tôn Giai Ni đã nghe được tiếng động vội vã chạy ra mở cửa cho anh.
“Chú Lục, chú đã về.”
Hai năm qua đi. Cô gái nhỏ cũng trưởng thành hơn một chút.
Cơ thể cao thêm mấy centimet, bộ ngực cũng lớn hơn một cup, mặc dù vẫn còn thua xa bộ ngực lớn của Mộ Kiều Nghiên (*), nhưng dù sao cũng đã đạt đến cup C.
(*) Tên nữ chính trong một bộ cùng hệ liệt.
Được tình yêu tưới tắm, cô càng ngày càng xinh đẹp, mối quan hệ của cô với Lục Minh Thần cũng ngày càng thân mật.
Cô sắp lên năm tư thực tập, đương nhiên là vào “Quảng cáo Thần Hi” của Lục Minh Thần.
Trước đó, hai người cũng đã sẵn sàng thừa nhận mối quan hệ của họ với người nhà.
Tuổi của Lục Minh Thần không nhỏ, mặc dù anh không vội, nhưng hai vị trưởng bối trong nhà đang vội, liên tục hối thúc anh mau kết hôn để được ôm cháu nội.
Đúng vậy, hơn một năm trước Tôn Giai Ni đã ra mắt cha mẹ Lục Minh Thần.
Trước đó có Lục Minh Thần làm nền, hai vị trưởng bối đều rất thích cô.
Nhất là mẹ chồng tương lai của cô, càng đau lòng mà thương yêu cô.
Không chỉ đưa cô đi dạo phố mua sắm quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, ngày lễ tết cũng tặng cô bao lì xì màu đỏ.
Bây giờ thấy cô gái nhỏ đã sắp tốt nghiệp, thậm chí mỗi tuần còn thúc giục một lần.
“Dượng đã đồng ý rồi sao? Dượng ấy định lúc nào sẽ nói giúp chúng ta? Cô có ở nhà không?” Tôn Giai Ni ôm eo Lục Minh Thần, không ngừng hỏi thăm.
Mặc dù trên đường về Lục Minh Thần đã nói kết quả với cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bất ổn, vô cùng không yên.
“Đồng ý, anh ấy nói sẽ nhanh thôi, cô em ra ngoài rồi.”
“Chú Lục tuyệt