Editor: Cỏ thanh thủy văn
Đảo mắt đã qua hơn nửa năm, đầu tháng 7, Tôn Giai Ni thuận lợi tốt nghiệp, chuyển từ thực tập sinh lên nhân viên chính thức ở “Quảng cáo Thần Hi”.
Mấy tháng qua, cô và Lục Minh Thần cũng không muốn công khai quan hệ với nhau trong công ty.
Nhưng bình thường cùng nhau đi làm rồi tan tầm sớm tối, không tránh được bị người khác bắt gặp.
Mọi người không dám hỏi đại boss, liền đi hỏi Ni Ni nhìn có vẻ tốt tính, cuối cùng cũng được cô gái nhỏ thẹn thùng ngầm thừa nhận.
Thế là, toàn bộ trên dưới “Thần Hi” đều biết rằng ông chủ của họ đã là hoa có chủ.
Nội bộ công ty đều biết, ngoại bộ có lúc tin tức sẽ lạc hậu đôi chút.
Hôm nay, Lucy, một người mẫu hạng hai từng nhiều lần hợp tác với “Thần Hi” đến tìm Lục Minh Thần.
Cô ấy cao gần 1m8, tay xách một chiếc túi nhỏ, mặc chiếc váy bó sát người, dáng đứng sừng sững, vô cùng có khí thế.
Người còn chưa bước vào cửa, từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ấy.
“Thần Hi” làm truyền thông, đã không còn ngạc nhiên khi gặp những người nổi tiếng, không ai để ý đến cô ấy, để mặc Lucy đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
Lucy vuốt lại tóc, đang định vào cửa thì bị thư ký bên trong ngăn lại.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, hiện tại Lục tổng đang bận.”
Đôi mắt đẹp của Lucy nhìn lướt qua, ngẩng đầu cao ngạo: “Tôi rất thân với Lục Minh Thần, hôm nay có chuyện tìm anh ấy.”
“Thật xin lỗi, Lục tổng thật sự đang bận. Nếu không cô có thể đến phòng khách đợi một lát, đợi Lục tổng xong việc, tôi sẽ lập tức chuyển lời với anh ấy."
Lần này, Lucy bắt đầu nổi nóng.
Cô tô son môi đỏ chót, lúc này khuôn mặt đanh lại càng thêm dữ tợn, trong nháy mắt cô ta như già đi mấy tuổi.
“Cô dựa vào cái gì mà ngăn tôi lại? Nếu để Lục Minh Thần biết, tôi sẽ khiến cô biến khỏi công ty này.”
Chuyện này…
Thư ký còn đang suy nghĩ miên man, không ngờ cô gái kia lại thừa dịp cô lơ là, bất ngờ xông thẳng vào phòng.
Nguy rồi!
Thư ký biến sắc, vội chạy vào theo.
Ngoài dự đoán của cô, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, không thấy bóng dáng của Lục Minh Thần.
Lucy đang băn khoăn không biết có phải cô thư ký nói dối mình không thì đột nhiên, cô nghe thấy tiếng vang rất nhỏ từ phòng nghỉ bên cạnh vọng tới.
Cô không khỏi nín thở, bước tới lặng lẽ đẩy cánh cửa kia ra tạo thành một khe hở nhỏ.
Nhìn một màn trong phòng, cô lập tức mặt đỏ tim đập, trong lòng tức giận.
Chỉ thấy một cô gái cơ thể trần truồng đang ngồi trên người Lục Minh Thần, nhấp nhô lên xuống.
Lucy không nhìn thấy chính diện của cô gái kia, thế nhưng chỉ cần nhìn động tác của cô ấy, kẻ ngốc cũng có thể biết được hai người họ đang làm gì.
Hơn nữa, trong khi cô gái kia di chuyển, còn không ngừng lớn tiếng rên rỉ.
“A ~ Lục tổng ~ chậm ~ một chút ~ a ~”
“Bảo bối ~ kẹp chặt một chút ~”
“A ~ không được ~ a ~ muốn ra ~”
Tiếng rên rỉ của cô gái trong thống khổ ẩn chứa niềm vui sướng, còn âm thanh của người đàn ông lại cực kỳ hưởng thụ.
Lucy nhìn một lúc, thoạt đầu là cảm giác mất mát vô cùng to lớn.
Thế nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy một tiếng “Lục tổng”, cô lại mừng thầm.
Ai bảo Lục Minh Thần mắt cao trên trời, không dễ thu phục?
Nhìn xem, giữa ban ngày ban mặt, anh cứ thế lăn lộn trên giường với nhân viên nữ của mình, rõ ràng cũng là một người đàn ông bình thường.
Mà loại này thì dễ dàng xử lý.
Người cũng tận mắt chứng kiến một màn xuân cung đồ sống động như cô còn có thư ký của Lục Minh Thần, cô ấy biết đại họa sắp đến, khuôn mặt vẫn luôn đau khổ, lo lắng bất an.
Hai cô gái một người ngồi, một người đứng, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy người bên trong đi ra.
Lục Minh Thần hẳn là vừa tắm xong, tinh thần sảng khoái, đẹp trai bức người.
Anh vừa xuất hiện, ánh mắt của Lucy dịu lại, cô tiến lên vài bước, đi đến trước bàn anh, nũng nịu gọi: “Lục tổng…”
“Cô là?” Lục Minh Thần cau mày, lạnh lùng hỏi.
Vị khách không mời mà đến sững sờ trước câu hỏi của anh, liếc qua thư ký ở bên cạnh, thấy trong mắt cô ta đều là vẻ khinh thường.
Trong một thoáng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhìn Lục Minh Thần một lần nữa, nhớ lại giọng nói gợi cảm mê người của anh lúc vừa rồi, Lucy lập tức không thèm tính toán.
Cô trực tiếp vòng qua bàn của anh, đi đến trước mặt anh, bàn tay sơn móng tay đỏ chót nhẹ nhàng vuốt ve bên trên áo sơ mi của anh.
Cô cười quyến rũ nói: “Em là Lucy của Thiên Mỹ… Lần trước sau khi gặp mặt Lục tổng, vẫn nhớ mãi không quên, nghĩ đến anh tự nhiên lại ngứa ngáy.”
“Thật sao?” Lục Minh Thần chạm vào cổ tay cô, đẩy cô ra xa, sau đó lạnh nhạt dặn dò với thư ký của mình: “Gọi nhân viên bảo vệ lên đây, đưa cô gái này đến cục cảnh sát, nói cô ấy đến ‘Thần Hi’ ăn trộm không thành. Ngoài ra, báo xuống bên dưới, hợp đồng của chúng ta vàThiên Mỹ đến