Chương 5: Đầu ngón tay sờ lên nhụy hoa cô
Editor: Mùa nắng nóng quá trôi mất thẹn thùng
Lục Minh Thần mỉm cười, cầm lấy đũa gắp một cái bánh bao hấp, chấm gừng và giấm, đưa đến bên miệng cô gái nhỏ.
“Nào, nếm thử.”
Tôn Giai Ni đỏ mặt.
Từ khi cô có ký ức đến nay, chưa có người khác phái nào đút thức ăn cho cô như thế này.
Da của bánh bao rất mỏng, nhân bánh nhiều thịt nhiều nước, cô cắn một cái hương vị lan tỏa vô tận.
Cô nhận lấy, Lục Minh Thần lại múc cháo cho cô, gắp rau ngâm.
“Chú Lục, em không ăn nhiều như vậy được.”
“Em quá gầy, hôm qua tôi ôm em không có bao nhiêu thịt cả.”
“Khụ khụ…”
Tôn Giai Ni lập tức ho kịch liệt.
Người lớn tuổi đều nói chuyện như vậy sao?
Sao cô luôn cảm thấy từ sau khi hôn nhau, mỗi câu của chú Lục đều ám muội vô cùng.
Thật vất vả mới ăn xong điểm tâm, Lục Minh Thần cười nói: “Tôi xem thời khóa biểu của em, buổi sáng hẳn là không có tiết, em vào phòng ngủ một lát đi.”
“Không cần.” Tôn Giai Ni vội lắc đầu, đỏ mặt nói: “Em xem TV một lát được rồi.”
Giỡn à.
Làm sao cô dám ngủ trên giường anh?
Thế nhưng Lục Minh Thần lại hết sức kiên quyết.
Anh dùng ngữ khí ôn nhu không cho người khác cự tuyệt nói: “Ngoan, nghe lời.”
Chỉ một chút, cô gái nhỏ liền không có chút sức chống cự nào.
Nhìn thấy Lục Minh Thần dọn dẹp bát đũa mang đến phòng bếp, cô khéo léo lau sạch sẽ bàn ăn.
Lại đi đến phòng vệ sinh rửa tay, lúc này mới đi vào phòng.
Ban đầu Tôn Giai Ni cho rằng mình sẽ không ngủ được, cũng chưa từng nghĩ đến, bữa sáng vào trong bụng, sau khi dạ dày ấm áp, cô nhanh chóng ngủ thật say.
Không chỉ ngủ thiếp đi, cô còn nằm một giấc mộng.
Trong mộng, Lục Minh Thần đè cô xuống giường, hôn sâu từng cái.
Tay của anh không quy củ từ dưới áo len mỏng thăm dò vào, cách nội y nắm vuốt mềm mại trước ngực cô, lặp đi lặp lại vài lần.
“Ưm~~~ Chú Lục~”
Cô gái nhỏ phát ra tiếng rên rỉ vô thức, miệng nhỏ hơi hé mở, khó nhịn mà thở dốc.
Thừa dịp cô há miệng ra, đầu lưỡi Lục Minh Thần cũng thừa cơ tiến quân thần tốc, tham lam tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, dùng sức mút vào.
“Ưm~”
Miệng nhỏ bị chặn kín, ngực cũng càng ngày càng ngứa, Tôn Giai Ni nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo, đẩy người phía trên.
Nhưng mà cô càng động, Lục Minh Thần ép tới càng chặt. Anh tách hai chân của cô ra, nơi cứng rắn nào đó cách quần áo không ngừng đâm vào nhụy hoa của cô.
“A~~~”
Lúc sắp không thở nổi, Tôn Giai Ni rốt cuộc mở mắt ra. Cô nghẹn họng nhìn trân trối Lục Minh Thần mặt mày tuấn mỹ phía trên, trong nháy mắt mặt liền thiêu đốt.
Không phải là mộng.
Chú Lục thật sự hôn cô, vuốt ve cô.
Đôi mắt của cô gái nhỏ không phải lớn lắm, nhưng lại trong trẻo sáng long lanh hiếm thấy.
Như một dòng suối sâu, vừa mát lành vừa linh động.
“Tỉnh rồi?” Lục Minh Thần lại mổ một cái lên môi cô.
“Chú Lục…. Anh….”
Tôn Giai Ni vẫn đang kinh sợ không nói nên lời. Dù sao người trước mặt là người cô thầm ái mộ ròng rã sáu năm. Anh là trưởng bối, là ánh hào quang, là tốt đẹp.
Nhưng bây giờ, vậy mà anh lại làm loại chuyện này với cô.
Loại cảm giác này tựa như theo đuổi ngôi sao, vốn chỉ là một kẻ si mê nhỏ bé, đột nhiên ngôi sao sáng này lại ôn nhu với bạn, hôn bạn, ôm bạn, giống như giữa đất trời này bạn là người quan trọng nhất của anh ấy.
Đối mặt với ánh mắt không thể tin được của cô gái nhỏ, Lục Minh Thần lại mười phần thản nhiên.
Anh đã sắp ba mươi tuổi.
Bởi vì gặp được quá nhiều gian trá, cho nên hiện tại anh càng thích sự chân thật.
Anh biết chỉ dựa vào một lần gặp mặt năm đó, khẳng định cô gái nhỏ đã phải lòng tính cách mà anh biểu hiện ra.
Cho nên mới không biết làm sao để đối mặt với anh của hiện tại. Anh cũng không ngại lộ ra nhiều thêm một chút.
Người đã tỉnh, Lục Minh Thần dứt khoát từ từ vén áo len của cô bé lên, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào thịt sữa tuyết