Chương 9: Nếu đau lòng thì lấy thân báo đáp đi (H)
Editor: Tây Thi thẹn thùng
Nụ hôn của Lục Minh Thần nóng bỏng thiêu người, Tôn Giai Ni “Ưm” một tiếng, mau chóng mềm oặt ngã trong lồng ngực anh.
Cô gái vừa tắm xong, tóc vẫn ướt nhẹp, áp sát gò má càng tôn lên đường nét quai hàm, đôi mắt trong veo động lòng người.
Toàn thân cô tỏa ra mùi thơm ngát, cách váy ngủ cũng cảm nhận được rõ ràng.
“Em dùng sữa tắm gì thế? Hả?” Lục Minh Thần liếm gáy cô, khàn giọng hỏi.
Động tác của anh dịu dàng mà mê hoặc, bầu không khí lập tức trở nên ám muội, rục rịch thiêu đốt.
“Mùi… Mùi hoa lan.”
“Thơm quá, để tôi ngửi xem những chỗ khác có thơm thế này không.”
Dứt lời, Lục Minh Thần tỉ mỉ hôn một đường từ gáy cô xuống.
Hôn qua xương quai xanh xinh đẹp, bả vai mềm mại, Lục Minh Thần nhìn áo ngủ của cô, khẽ cười nói: “Lưng tôi đau quá, không có sức nữa, Ni Ni tự cởi ra được không?”
Giọng anh trầm thấp mà gợi cảm, như ác ma dụ dỗ người rơi vào vực sâu dục vọng.
Tôn Giai Ni hoàn toàn bị anh đầu độc, gật đầu theo bản năng.
Cô chủ động cởi ra váy ngủ tơ lụa vừa mới mặc vào không lâu, lộ ra cơ thể thanh xuân trắng như tuyết bên trong.
Đầu vú vểnh cao, vòng eo uyển chuyển, mép quần lót lộ ra vài sợi lông xoăn mê người…
Yết hầu Lục Minh Thần giật giật, ánh mắt vốn thâm trầm càng âm u hơn.
Anh cúi người tiếp tục hôn cô, cánh tay mảnh khảnh, liếm từng ngón tay nhỏ nhắn.
Sau đó tiến tới trước ngực cô.
Đầu vú và quầng vú thiếu nữ đều rất nhỏ, màu sắc phấn nộn, kết hợp với bầu ngực trắng noãn như hồng mai trong tuyết trắng ngày đông, vô cùng xinh đẹp động lòng.
Trước kia Lục Minh Thần đều ngậm cả miệng nhưng dường như hôm nay anh có thú vui khác, chỉ vươn đầu lưỡi, vừa nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng quắc của cô gái nhỏ, vừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc đầu vú.
Liếm láp hời hợt như chuồn chuồn lướt nước lại làm Tôn Giai Ni càng thêm có cảm giác.
“A ~ thầy Lục ~”
Cô rên rỉ mềm mại yêu kiều, chủ động nâng người lên muốn đưa sát vào trong miệng anh.
Nhưng cô cứ tiến một bước Lục Minh Thần lại lùi một bước, luôn duy trì khoảng cách nhất định với cô.
“Đầu vú Ni Ni cũng có hương hoa lan này.” Anh cười khẽ.
“Thầy Lục ~ ưm ~”
Vào giờ phút này, Tôn Giai Ni hy vọng anh có thể thô bạo hơn một chút, mạnh mẽ liếm mút hoặc gặm cắn cô.
Nhưng Lục Minh Thần nhất quyết không làm vậy.
Dường như anh thực sự chỉ muốn xem có phải từ trên xuống dưới toàn thân cô đều là mùi hoa lan hay không, sau đó anh lại lần lượt liếm eo, chân, ngón chân cô, lật người cô lại, tiếp tục tới sau lưng, mông mật đều liếm qua.
Thiếu nữ lần thứ hai bị lật qua, đã rên rỉ khó nhịn.
Lục Minh Thần tách chân cô ra, hoa huyệt mềm mại đã sớm ướt đẫm.
“Thầy Lục ~ đừng hôn chỗ đó ~” Thiếu nữ yếu ớt khuyên can anh.
Nhưng có ích gì sao?
Ai có thể khuyên nổi Lục Minh Thần như hổ rình mồi?
Anh nhẹ nhàng đẩy hai môi thịt trai, liếm lên hạt ngọc trai chính giữa…
“A ~~~”
Thiếu nữ trần trụi run rẩy dữ dội, theo bản năng trườn lên trên, chạy trốn trận kích thích ngập đầu này.
Nhưng hai chân lại bị Lục Minh Thần đè chặt lại, lưỡi anh đã chui vào lối đi khép kín ướt át trong cô, nhanh chóng liếm láp.
“A ~ thầy Lục ~ đừng mà ~ chú Lục ~ cầu xin anh ~ a ~”
Cô gái nhỏ không ngừng thở gấp nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được anh, sau cùng vẫn bị hút ra một làn sóng dâm thủy lớn, thét chói tai lên cao trào.
“Ni Ni.”
Lục Minh