Trằn trọc mười bốn tiếng đồng hồ, máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Dần Thành.
Dần Thành tháng tám trời nhiều mây.
Mây ở chân trời ngày càng thấp hơn, cả sân bay bị bao phủ trong một tầng u ám. Mưa dần dần mạnh hơn, rơi xuống trên cửa sổ máy bay, khung cảnh quen thuộc lẫn xa lạ đều bị xáo trộn thành những cảnh tượng mơ hồ, loang lổ trong màn mưa.
Kinh Kinh dựa vào Kim Kì đứng một mình ở trước cửa ngáp một cái thật to, vừa mở điện thoại vừa nhìn anh nhanh nhẹn sắp xếp lại hành lý. Kim Kì không ngừng tay, nghiêng đầu liếc cô một cái,
Kinh Kinh than thở:
" Cùng là trợ lý, Kì ca anh có khả năng như vậy, Khê Khê một ngày nào đó sẽ có thể sẽ sa thải tôi hay không?"
" Ngày nào đó?" Kim Kì nở nụ cười " Chọn ngày không bằng gặp ngày." (ý là mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, trạch nhật bất như chàng nhật)
"..." Kinh Kinh phồng má, không muốn nói tiếp.
Kim Kì không đùa cô nữa, kiểm tra một chút kiện hành lý nhỏ của mọi người rồi nói:
" Đi gọi Khê Khê."
Kinh Kinh thổi thổi tóc mái khôi phục lại sức sống tràn đầy rồi nhanh di chuyển đến hàng ghế đầu:"Khê Khê, chuẩn bị đi thôi!"
Người ngồi gần cửa sổ khoan thai nép mình trong chiếc ghế da lớn, mái tóc màu ánh kim xõa tung trên vai, đang nghiêng mình hướng ra bên ngoài. Ở góc độ của Kinh Kinh chỉ có thể nhìn thấy cần cổ tinh tế như một chú thiên nga cùng với nửa khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn.
"Khê Khê" Kinh Kinh lại gọi một tiếng, nhìn theo tầm mắt của cô, "Nhìn gì mà xuất thần như vậy?".
Triệu Thính Khê nghe vậy thì quay đầu lại, đôi mắt đen sáng ngời, ánh mắt nhìn Kinh Kinh hiếu kỳ, cô mím môi nhún vai một cái. Kinh Kinh trong bị bộ dáng tươi cười kia làm bất động vài giây. Tiếp viên hàng không ở bên ngoài máy bay đi đến, ôn tồn nói:
" Triệu tiểu thư, máy bay đã hạ cánh xuống Dần Thành, nhiệt độ bên ngoài là 26 độ. Thật xin lỗi, hiện nay lối đi VIP của sân bay hiện đang tiến hành kiểm tra phòng cháy chữa cháy, dự kiến sẽ mở sau một giờ nữa, xin hỏi cô có muốn đợi hay không?"
Triệu Thính Khê suy nghĩ thoáng qua hai giây rồi trả lời: "Không cần đâu, cảm ơn." Cô cần trở về gấp để tiếp đón người đại diện trong nước, không muốn làm chậm trễ thời gian của người khác.
Kinh Kinh có chút lo lắng, Triệu Thính Khê đang lúc nổi tiếng nếu không đi lối VIP ngộ nhỡ có người nhận ra, dẫn đến mọi thứ rối loạn thì phiền phức rồi. Cô đảo mắt xung quanh Triệu Thính Khê, sau khi chờ tiếp viên đi khỏi, nhỏ giọng hỏi: "Khê Khê khẩu trang của em đâu?"
Triệu Thính Khê bĩu môi, "Rơi trên mặt đất rồi." Cô thuận tay đội mũ lươi trai lên, nhìn cửa kính quan sát một chút, sau cùng nhìn qua Kinh Kinh.
Kinh Kinh lập tức gật đầu như thác nước, thuần thục giơ hai ngón cái.
Triệu Thính Khê cong mắt cười cười "Kìa đi thôi, như vậy hẳn là có thể rồi!"
Hành khách khoang hạng nhất không nhiều lắm, trước sau xuống khỏi máy bay.
Triệu Thính Khê mặc một chiếc áo thun rộng màu trắng, vạt áo phía dưới tùy ý buộc ở bên hông vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh. Phía dưới là một chiếc quần bò siêu ngắn, dưới chân mang một đôi giày vải cao cổ.
Một đôi chân trắng nhỏ vài dài khiến người ta lóa mắt.
Tiếp viên hàng không tiễn hàng khách ở cửa ngoài máy bay, lúc nhìn thấy Triệu Thính Khê cũng có chút không dời nổi tầm mắt.
Xuyên qua hành lang, hành khách trên các chuyến bay dần tập trung đông hơn. Kim Kì cản một vài ánh mắt ở phía sau, đuổi theo hỏi:"Thật sự sẽ không bị nhận ra sao? Phía sau rất nhiều người nhìn cô."
Triệu Thính Khê kéo mũ lưỡi trai xuống thấp một chút, trấn an anh ta:
" Hẳn là sẽ không đâu, tôi ở trong nước không nổi tiếng như vậy."
Kim Kì vẫn lo lắng, Kinh Kinh phía sau một đường nghịch điện thoại bỗng nhiên thốt lên: "Độ nổi một chút cũng không hạ! Đã lên hot search rồi!" Cô lướt rồi lướt điện thoại nhỏ giọng nói:"Tìm kiếm hot thứ 2 trên Weibo: Diễn viên Berlin Triệu Thính Khê kế hoạch về nước phát triển."
Triệu Thính Khê nhướng lông mày, với tin này cũng không kinh ngạc,cô về nước phát triển, công ty nhất định phải phát hành tin tức để tạo xu thế, chỉ là không nghĩ tới tốc độ còn rất nhanh.
Nhưng mà Kim Kì rõ ràng lại quan tâm hơn là: "Như thế nào mới chỉ là vị trí thứ 2? Công ty như vậy không cố gắng sao?"
Kinh Kinh nghẹn lời, ngược lại trịnh trọng thì thầm: "Thứ nhất chính là......' Các nhà nghiên cứu khoa học của nước chúng ta được trao tặng Giải thưởng Thiên văn học Geneva."
Kim Kì:"........."
Được rồi, chúng ta không cạnh tranh cùng nhà khoa học.
Kinh Kinh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. "Trời ạ! Đây là nhà khoa học thần tiên gì vậy?"
Cô nhẹ giọng cảm thán một câu, thì thầm:"Hai mươi bảy tuổi nhậm chức giáo sư đại học, trong thời gian 3 năm dẫn dắt thành viên phòng thí nghiệm giải quyết vấn đề thăm dò hố đen làm cả thế giới bối rối, vừa mới đạt được giải thưởng có trình độ cao nhất thế giới, khiến nghiên cứu khoa học của nhân loại đạt được tiến bộ trăm năm..."
"Trọng điểm là nhà khoa học tiểu ca ca cũng quá đẹp trai đi!" Kinh Kinh mở to mắt, tấm tắc hai tiếng,"Nhìn xem này, chân siêu dài, đây là nhan sắc nghịch thiên. Ô ô ô ô ô, tất cả đều gợi cảm như vậy! Tôi chết mất tôi chết mất!"
Triệu Thính Khê mím môi cười.
Kim Kì liếc Kinh Kinh một cái,".....Lau nước bọt đi."
Kinh Kinh kêu một tiếng, bất mãn mà đưa điện thoại đến trước mặt Kim Kì,"Tôi cũng không phải là một người mê trai, bình luận phía dưới cũng đều bùng nổ rồi, không tin anh tự mình xem đi."
Kim Kì ánh mắt nghi ngờ nhìn vào màn hình điện thoại rồi sững sờ chốc lát, miệng cũng từ từ mở lớn.
Kinh Kinh vô cùng đắc ý.
Kim Kì nhìn màn hình cảm thán:
" Giá trị nhan sắc này cũng coi như đứng đầu tiêu chuẩn trong giới giải trí!"
Anh ta lăn lộn ở trong giới này nhiều năm, cho đến hôm nay còn có thể khen một câu cũng là vô cùng hiếm có.
Nhưng Kinh Kinh lại bi thương mà lắc đầu.
Ca ca nhà khoa học đẹp trai với thần tiên có chỗ nào khác nhau?!
Không dám nghĩ không dám nghĩ.
Cô quay lại Weibo của Triệu Thính Khê, thả một cái cầu vồng xì hơi. Nhìn một cái bình luận lông mày liền hơi nhíu lại, tức giận nói:"Người này là anti à nói Khê Khê không xinh đẹp?"
Triệu Thính Khê phía trước bỗng đứng lại, mắt hạnh đáng yêu trở nên sắc bén"Ai nói em không xinh đẹp?"
Kinh Kinh ngoan ngoãn đưa điện thoại qua.
Màn hình dừng lại ở chỗ bình luận: Chỉ có một mình tôi cảm thấy Triệu Thính Khê rất xấu sao? Chỉnh sửa cũng quá giả rồi, mặt thì cứng đờ, giống như búp bê vải, nửa đêm tình cờ gặp cô ta sẽ bị hù chết mất!
Triệu Thính Khê mím môi, nhanh chóng lấy điện thoại ra trả lời người nọ: có thể nói Triệu Thính Khê diễn không tốt, nhưng không thể nói cô ấy không đẹp? Người nói dối mãi mãi vẽ lông mày bên cao bên thấp, son môi luôn bị lệch viền, chuốt lông mi mãi cứng như chân bọ!!!
Gõ xong Triệu Thính Khê thoải mái thở ra một hơi, chóp mũi đáng yêu hừ một tiếng nhẹ.
Hôm nay ở lối ra có rất nhiều người. Không ít nữ sinh cầm banner của một tiểu thịt tươi không ngừng nhìn xung quanh, hàng trước là mấy thanh niên trẻ tuổi, trong đó lẫn một cái đầu tóc khói, thân thể béo khỏe, ngăn nữ sinh ở phía sau không thể không nhón chân lên. Nữ sinh kia nhỏ giọng oán trách hai câu, tóc khói hung hăng liếc cô ta một cái, người bên cạnh sợ đến mức vội kéo nữ sinh kia lại.
Kinh Kinh che chắn Triệu Thính Khê ở phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Khê Khê, người có chút đông."
Triệu Thính Khê "Ừ" một tiếng, cúi thấp đầu vội vàng đi theo phía sau Kinh Kinh.
Chưa đi được hai bước, người gầy bên cạnh tóc khói đột nhiên hô lên một tiếng:"Đó là Triệu Thính Khê?!"
Dần dần không ít người nhận ra Triệu Thính Khê, đoàn người xôn xao hẳn lên.
Mọi người đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, trong đó không ít người hâm mộ nhiệt tình.
Người bên ngoài thì chen chúc vào trong, hành khách vừa hạ cánh thì muốn ra bên ngoài, nhất thời cửa ra thành một đoàn hỗn loạn. Kim Kì mang theo hành lí rất nhanh bị đoàn người cuốn đi.
Người bên cạnh tóc khói hét to một tiếng, gạt đoàn người đang chen chúc lại đây, mấy máy camera nhỏ đưa lên trước mặt Triệu Thính Khê. Bầu không khí ở tràn đầy mùi rượu nồng nặc, lại nhìn tóc khói gương mặt đỏ bừng, cánh tay cầm máy ảnh run rẩy.
Triệu Thính Khê biết rõ đây không có ai thật sự là người hâm mộ, hẳn là đại chụp(*). Đại chụp thương mại kiếm được nhiều, nhất định sẽ không cho nàng đẹp mặt.
(*) 代拍 - Mình không biết từ này dịch theo tiếng Việt là gì, nên viết