Triệu Thính Khê:
"????!!!!!"
"Sao vậy?" Sắc mặt Từ Thanh Xuyên trầm tĩnh hỏi. "
Triệu Thính Khê xấu hổ giật giật khóe môi.
Lẽ nào là cô bị nhiễm thói xấu rồi??
Dường như cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào “thước dạy học” nữa mất!
Trở về chung cư, Triệu Thính Khê đặt sách tham khảo mới mua ở phòng đọc sách. Sau khi tắm rửa qua loa thì pha cho mình ly sữa bò, rồi làm tổ trong phòng đọc học bài.
Vừa mở sách tham khảo đã thấy được tờ giấy ghi chú của Từ Thanh Xuyên, gọn gàng tỉ mỉ, Triệu Thính Khê vô cớ mà nhớ đến dáng vẻ Từ Thanh Xuyên lúc giảng bài cho cô. Cô nhếch môi cười cười, nhưng dường như cảm thấy bản thân thật ngốc, lập tức thu lại ý cười, xoa xoa mặt, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc học tập.
Hơn mười hai giờ, lúc Triệu Thính Khê xem xong toàn bộ ghi chép Thái Đồng gửi đến và nội dung trên sách tham khảo, thì sữa bò bên cạnh cũng đã nguội rồi. Cô chu chu môi, cử động bả vai một chút rồi chuẩn bị về phòng ngủ.
Chắc là sẽ không bị đánh đòn nữa rồi.
Cô cười thầm.
Sáng sớm ngày hôm sau là một lớp học biểu diễn, dạy học là cô Khương, một vị giáo sư khoa biểu diễn đã về hưu, dẫn dắt không ít ảnh đế ảnh hậu. Sau khi về hưu trường học cố ý mời trở lại dạy học, nhưng bị cô Khương uyển chuyển từ chối, không biết Thang Nghê dùng phương pháp gì khiến bà ra mặt chỉ dẫn cho Triệu Thính Khê.
Cô Khương rất thích cô, xinh đẹp, thông minh lại nỗ lực, dạy một chút đã hiểu.
Lúc kết thúc cũng đã đến giữa trưa, cô Khương vỗ vỗ vai Triệu Thính Khê nói: "Cố lên Tiểu Khê, trạng thái gần đây không tệ, tinh thần dồi dào," Bà cười cười lại nói: "Giống như đang yêu vậy."
Triệu Thính Khê cả mặt ửng đỏ, sau đó vội xua tay nói: "Không có, không có."
Cô Khương dịu dàng cười, không nói gì nữa.
Sau khi cô giáo đi, Triệu Thính Khê lấy di động ra thì phát hiện trên màn hình có mấy chục cuộc gọi nhỡ, có Thang Nghê, Kim Kỳ, Kinh Kinh, còn có của nhiều số lạ. Lúc cô đi học đều sẽ để im lặng, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy nhất thời có chút kinh ngạc.
Vừa định gọi lại cho Thang Nghê thì một dãy số lạ gọi đến. Cùng lúc đó cửa nhà bị người khác mở ra. Kim Kỳ và Kinh Kinh lần lượt tiến vào, còn Thang Nghê đang gọi điện thoại đi theo cuối cùng.
Không biết đối phương nói gì Thang Nghê cau mày rống một tiếng, "Mẹ nó cậu là phế vật sao?!"
Triệu Thính Khê sợ đến mức run run, vậy mà quên cả nghe điện thoại.
Kim Kỳ bước hai bước đến, thấy màn hình di động trong tay Triệu Thính Khê đang sáng thì duỗi tay ngắt điện thoại.
Triệu Thính Khê: "....A?"
Kim Kỳ: "Khê Khê xảy ra chút chuyện, trước hết tạm thời tắt máy đi." Anh ta vừa nói vừa cầm lấy điện thoại trong tay Triêu Thính Khê, tắt máy rồi đặt một bên trên sopha.
Triệu Thính Khê không hiểu chuyện gì, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Kim Kỳ nhìn thoáng qua Thang Nghê bên kia còn đang trao đổi gì đó.
Kinh Kinh thở dài, mở di động của mình ra đưa cho Triệu Thính Khê
Phía trên là một tin tức giải trí, tiêu đề cực kỳ bùng nổ : Triệu Thính Khê và Lâm Hàn Phi thực thực giả giả ở chung khách sạn một đêm.
Phía dưới tiêu đề còn kèm theo một tấm ảnh chụp, là nhà hàng trong khách sạn, Lâm Hàn Phi ngồi dựa gần Triệu Thính Khê, còn ân cần giúp cô lấy đồ ăn.
Từ ngữ mô tả vô cùng mơ hồ lại hết sức ám muội.
Triệu Thính Khê mím chặt môi, sắc mặt càng ngày càng trầm, "Đây là ảnh hôm quay phim sản phẩm nước hoa mới, em và Lâm Hàn Phi chỉ là ngẫu nhiên gặp ở nhà hàng."
Kinh Kinh gật mạnh đầu, "Đúng đó, đúng đó, em có thể làm chứng!"
Thang Nghê ngắt điện thoại thì bước nhanh tới, nói với Triệu Thính Khê: "Trước hết em đừng liên lạc với bên ngoài, đừng nghe điện thoại cũng đừng tùy tiện lên mạng đăng cái gì, để cho anh xử lý."
Triệu Thính Khê gật đầu.
Thang Nghê tận dụng các mối quan hệ, rất nhanh đã liên lạc được với phòng làm việc tung ra tin tức này, yêu cầu xóa tin, hơn nữa ra mặt làm sáng tỏ. Nhưng phòng làm việc lại lấy cớ người phụ trách không ở đây, từ chối nói chuyện với Thang Nghê.
Thang Nghê ngắt điện thoại, hung hăng mắng "Chó chết*”
Nguyên văn là 孙子: đây là một câu chửi thề, có nghĩa là người nào đó không có đạo lý, là ý của tiểu nhân. (Nguồn: baidu)
Kinh Kinh thở phì phì nói: "Không nói nhảm với bọn họ nữa, chúng ta trực tiếp kiện bọn họ đi, xã hội pháp trị* em không tin không trị nổi bọn họ."
*Nguyên văn là 法治社会: nó đề cập đến quyền lực nhà nước và các mối quan hệ xã hội hoạt động theo trật tự pháp lý rõ ràng và điều phối các tranh chấp xã hội theo thủ tục tư pháp nghiêm ngặt và công bằng.
Thang Nghê cười lạnh một tiếng: "Thưa kiện loại phòng làm việc nhỏ bé này chỉ có thể giúp bọn họ tăng độ phổ biến, bọn họ ước gì chúng ta đi kiện đó."
Kinh Kinh, "Vậy làm sao đây? Mặc kệ không quản sao?"
Thang Nghê tranh thủ liếc cô một cái, “Ừ, không quản nữa, anh là ăn cơm trắng* đó”
*Nguyên văn là 吃白饭: có nghĩa là ăn cơm của người khác mà không làm gì, ăn không trả tiền, cũng có nghĩa là không là việc đàng hoàng
Kinh Kinh nghẹn họng, không dám nói nữa.
Thang Nghê không quản cô ấy, tiếp tục gọi một lượt điện thoại, nhờ Kim Kỳ pha giúp tách cà phê.
Cà phê vừa mới pha xong, di động Thang Nghê lại vang lên, hắn bưng ly cà phê nhàn nhã nhấp một ngụm.
Kinh Kinh nhỏ tiếng nhắc nhở: "Anh Thang, điện thoại."
"Ừ," Dường như tâm tình Thang Nghê rất tốt, "Người phụ trách phòng làm việc gọi đến, không vội."
Kinh Kinh trợn tròn mắt, vừa muốn nói gì thì đã bị Kim Kỳ kéo đi.
Kinh Kinh: "Bọn họ gọi đến, mau bảo họ xóa tin tức đi!".
"Đăng thì cũng đăng rồi, nhiều người đều đăng lại rồi, … có ích lợi gì." Kim Kỳ nói: "Anh Thanh đang giải quyết rồi, em đừng vội."
Kinh Kinh: "Cách gì vậy, uống cà phê giải quyết vấn đề sao?"
Kim Kỳ: "Đây là anh Thang dùng chiến thuật tâm lý. Anh hỏi em, loại phòng làm việc nhỏ bọn họ sợ cái gì nhất?"
Kinh Kinh nghĩ nghĩ không chắc lắm, đáp: "Sợ không có lưu lượng?"
Kim Kỳ gật đầu, "Vừa nãy anh Thang có nói chuyện với vài kênh truyền thông chính thông, đoán là lúc này tài khoản của phòng làm việc đã bị khóa rồi. Bây giờ người cầu cứu chính là bọn họ, nên vội cũng là bọn họ, quyền chủ động đang ở trong tay chúng ta.”
Kinh Kinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, dựng thẳng một ngón cái nói: “Quá thảm!”
Kim Kỳ:“……”
Bên này, khi Thang Nghê ngắt điện thoại, Triệu Thính Khê lại gần hỏi: "Thế nào rồi?"
Thang Nghê lạnh giọng nói: "Chuyện này phức tạp hơn so với chúng ta dự đoán. Tin tức và ảnh chụp đều do bên Giải trí Bách Du gởi cho phòng làm việc, bọn họ lén ký thỏa thuận không có sự đồng ý của Bách Du phòng làm việc không thể tự ý xóa tin tức."
Giải trí Bách