Từ Thanh Xuyên ôm Một Vạn lên xe.
Anh không nổ máy, nghiêng mình mệt mỏi dựa vào ghế xoa xoa mũi.
Ai khiến cô ấy đi quay loại phim điện ảnh đó?!
Vừa rồi nhìn thấy gương mặt Triệu Thính Khê trong nháy mắt đã làm sụp đổ sự kiêu ngạo của anh, một sự nóng giận vô danh bỗng bùng lên, sự hỗn loạn khó hiểu gần như nuốt chửng lấy anh.
Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy.
Rõ ràng anh đã sớm quên người con gái kia.
Từ Thanh Xuyên ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi thật dài.
Một Vạn từ ghế phó lái nhảy lên chân anh, dùng bàn chân nhỏ thử thăm dò đè lên tay, dè dặt mà ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh.
Sau một lúc lâu, Từ Thanh Xuyên sờ sờ đầu nó, ôn nhu nói: "Không có gì, chúng ta về nhà thôi."
Triệu Thính Khê từ bà nội lấy số điện thoại của Triệu Cảnh Thần.
Năm ấy cô vội vàng rời Vị Huyền chưa kịp cùng hắn chào tạm biệt, sau gọi điện thoại về thì hắn cái gì cùng không chịu nghe.
Sáu năm rồi, cô nhớ lại cậu nhóc năm xưa thích dính lấy mình, ánh mắt trở nên ôn nhu.
Điện thoại của Triệu Cảnh Thần báo bận, mười phút sau thì hắn gọi lại, cậu bé vụng về trong ấn tượng của cô trở nên chững chạc hơn rất nhiều, "Xin chào, xin hỏi vừa rồi là bạn gọi phải không?"
Triệu Thính Khê ho nhẹ một tiếng, "Cái kia, chị là Triệu Thính Khê."
Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, Triệu Cảnh Thần "ừ" một tiếng, dường như không quá bất ngờ, "Nghe bà nội nói chị về nước rồi?"
Triệu Thính Khê: "Đúng, dự định trở về nước phát triển. Em có khỏe không, những năm qua thế nào?"
Triệu Cảnh Thần: "Em học ở đại học C," hắn ngừng lại một lát, chậm rãi nói: "Đại học C, nghe qua chưa?"
Triệu Thính Khê bỗng ngừng lại, không nghĩ đến Triệu Cảnh Thần vậy mà học ở đại học C.
Triệu Cảnh Thần nói tiếp: "Từ Thanh Xuyên cũng ở Đại học C, là giáo sư ngành Thiên văn, em vừa khai giảng thì gặp được anh ấy, anh ấy vậy mà nhìn một cái liền nhận ra em, còn để lại cho em phương thức liên lạc, bảo em có khó khăn gì có thể đến tìm anh ấy." Hắn cười nhẹ hai tiếng, kéo dài âm nói: "Chị nói trí nhớ của anh ấy sao mà tốt như vậy?"
Ngón tay Triệu Thính Khê vô thức nắm lại, qua một lúc lâu cô mới gượng gạo nói: "Vậy thì tốt, vừa hay chị cũng ở Dần Thành, thời gian này đợi chị xong việc sẽ qua thăm em."
"Nói sau đi," âm thanh của Triệu Cảnh Thần trầm dần, "Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý chờ chị, em cũng có việc của em."
Điện thoại bị ngắt, Triệu Thính Khê trố mắt một lát.
Cô có thể hiểu là Triệu Cảnh Thần đang giận mình, giận năm đó cô rời đi mà không để tâm đến sự phản đối của hắn, Nhưng khiến cô không ngờ đến là Từ Thanh Xuyên còn nhớ rõ Triệu Cảnh Thần.
Mùa hè năm đó cô theo đuổi Từ Thanh Xuyên nên thường lấy đủ các loại lí do để xuất hiện trước mặt anh, Triệu Cảnh Thần thích dính lấy cố, cũng cùng Từ Thanh Xuyên gặp mặt một lần, sau nhiều năm không nghĩ anh vậy mà lại có thể nhớ ra Triệu Cảnh Thần.
Thang Nghê gọi đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Thính Khê. Hắn trước sau như một vẫn một phong cách, điện thoại kết nối được liền nói thẳng trong điểm, "Tiểu Khê em chuẩn bị một chút, buổi chiều đưa em đi qua chỗ thợ trang điểm, buổi tối cùng tổ tiết mục của "Khai giảng" ăn cơm."
Triệu Thính Khê nhìn thời gian một chút, rất nhanh đáp ứng.
Thang Nghê lại nói: "Đúng rồi, thời gian xem mắt đã định là trưa mai. Anh có chút việc phải xử lý, không cùng em đến được, đến khi đó anh sẽ gửi địa chỉ và phương thức liên lạc của đối phương cho em, em nhớ đến đúng giờ."
Triệu Thính Khê cảm thấy từ "xem mắt" này rất không tự nhiên, vì thế sửa lại nói: "Đi gặp người bạn mà anh nói?"
Thang Nghê "Ừ" một tiếng liền ngắt điện thoại.
Bữa tối được đặt ở một nhà hàng cao cấp, lúc Thang Nghê cùng Triệu Thính Khê đến lúc ấy trong phòng đạo diễn La Giang và nhà chế tác Quách Mẫn đã tới. Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách hiphop ngồi dựa vào bên cửa sổ, Triệu Thính Khê nhận ra người nọ, đây là tiểu sinh lưu lượng hai năm nay đang nổi Phúc Tuấn Hi.
Bên cạnh Phúc Tuấn Hi là gương mặt lạnh lùng của cô gái cá cảnh nhiệt đới.
Đạo diễn La cùng Quách Mẫn đến đón cô, Triệu Thính Khê gật đầu chào hỏi mọi người.
Phúc Tuấn Hi thấy Triệu Thính Khê thì mắt sáng lên, chỉ ngón tay khoa trương nói: "Oa, đây là diễn viên Berlin của chúng ta, rất vui được gặp cô. Có thể gặp được cô Triệu chính là chuyện may mắn nhất hôm nay của tôi."
Cô gái cá cảnh nhiệt đới liếc mắt hắn một cái, lạnh lùng hỏi: "Không phải anh nói hôm nay gặp tôi là chuyện may mắn nhất sao?"
Phúc Tuấn Hi không nghĩ cô lại thẳng thắn như vậy, khóe miệng run rẩy quay đầu nhìn cô.
Cô gái cá cảnh nhiệt đới chậm rãi từ trên ghế đứng lên, dáng người cao gần một mét tám, chân mang đôi giày cao gót mười phân, so với Phúc Tuấn Hi cao hơn gần nửa cái đầu.
Cô như vậy từ trên cao nhìn xuống Phúc Tuấn Hi phía đối diện.
Phúc Tuấn Hi hai tay đầu hàng, ngồi lại trên ghế than thở nói: "Cô của hiện tại là sợ bản thân tìm được bạn trai sao?"
Cá cảnh nhiệt đới trừng mắt một cái.
Đạo diễn La giới thiệu cho Triệu Thính Khê: "Vị này chính là siêu mẫu Đái Phỉ, mồm mém láu lỉnh bên kia là Phúc Tuấn Hi."
Triệu Thính Khê nhìn cá cảnh tiểu thư một cái, không nghĩ đến cô siêu mẫu quốc tế Đái Phỉ, chỉ trách do trang điểm quá đậm nên lúc trước cô không nhận ra được.
Cô cùng hai người chào hỏi. Phúc Tuấn Hi làm một trái tim và thổi qua còn cá cảnh nhiệt đợi Đái Phỉ chỉ liếc cô một cái, không nói gì.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, đạo diễn La nhìn thời gian nói: "Chờ một chút nữa có một vị khách quý đang trên đường rồi, chúng ta gọi món trước đi."
Phúc Tuấn Hi vội hỏi: "Không phải là năm vị khách mời sao? Thêm nữa thì chỉ có bốn người, kinh phí của tổ chương trình không đủ sao??"
Quách Mẫn cười cười nói: "Còn một vị khách thần bí phải đợi ngày khai máy mới có thể gặp mặt mọi người."
Đạo diễn La nói thêm: "Đúng, coi như cho mọi người một niềm vui, cũng là một tiết mục cần có. Ngoài ra một lát nữa lãnh đạo của đại học C cũng sẽ đến gặp mọi người, chúng ta làm quen một chút."
Đang nói thì cửa bị đẩy ra, một thiếu niên mặc đồ thể thao thở hồng hộc đẩy cửa vào. Mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Là tiểu tướng bơi lội Kế Tinh Dã.
Người này cũng thật khó tin, mười lăm tuổi đã cầm không ít giải quán quân thế giới, được khen là thần đồng giới bơi lội. Đạo diễn La vẫy tay, "Tiểu Dã