Hết tiết thứ ba, Diệp Thanh Dương không đợi trong phòng học mà đi ra ngoài bằng cửa chính.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu ra khỏi phòng học, lúc này mới yên tâm can đảm chạy đến chỗ ngồi của Diệp Thanh Dương bắt đầu tìm kiếm.
Kì quái, rõ ràng hắn đặt sách bài tập lên bàn Diệp Thanh Dương, tại sao lại không thấy?
Lục Cảnh Trừng tìm nửa ngày, thậm chí còn lật qua lật lại cặp sách của Diệp Thanh Dương, đều không có.
Hắn ngồi trên ghế của Diệp Thanh Dương, hai tay ôm ngực suy nghĩ, chuyện gì thế này?
Sao lại không cánh mà bay?
Diệp Thanh Dương đứng bên ngoài, nhìn qua cửa sổ thủy tinh thấy hắn đang ngồi trên ghế chả mình, không nhịn được nở nụ cười.
Cậu cúi đầu sờ sờ cuốn sách giấu trong áo đồng phục, yên lặng lắc đầu.
Cậu biết ngay, với tâm tính này của Lục Cảnh Trừng, nhất định sẽ không nhịn được tự mình đi kiểm tra.
Quả nhiên, cậu vừa mới rời khỏi hắn đã chạy đến.
Diệp Thanh Dương nhìn người ngồi chỗ của mình, chỉ cảm thấy trong lòng cực kì mềm mại.
Cậu đã lâu chưa thấy người nào như Lục Cảnh Trừng, mạnh miệng nhẹ dạ, ngạo kiều biệt nữu, thoạt nhìn không dễ nói chuyện nhưng tâm tính lại vô cùng thiện lương.
Trên thế giới có loại người như Diệp Hồng, không biết xấu hổ, rõ ràng là thân thích, lại hận không thể tính toán đến từng mẩu xương.
Nhưng cũng có người như Lục Cảnh Trừng, hết sức chân thành, cho đi trước kia có là kẻ thù đối đầu, nhưng đã nói cho qua là cho qua, thậm chí còn yên lặng quan tam cậu.
Cậu hưởng thụ khoái cảm dằn vặt Diệp Hồng, lại càng nguyện ý làm bạn với Lục Cảnh Trừng.
Diệp Thanh Dương thu hồi ánh mắt, bước vào phòng học.
Tuy rằng khi mới bắt đầu, cậu thật sự chỉ xem nam chính Lục Cảnh Trừng này là một người giấy, một lòng chỉ muốn ôm đùi hắn.
Thế nhưng hiện tại, cậu càng muốn làm bạn với hắn hơn.
Ai lại không thích làm bạn với người như Lục Cảnh Trừng chứ?
Biết đánh nhau lại đầy nghĩa khí, mặc dù tính tình hơi nóng nảy, nhưng phối hợp với khuôn mặt của hắn lại chẳng có vẻ kiêu căng, trái lại còn có chút đáng yêu.
Diệp Thanh Dương cảm thấy, cậu rất thích như vậy.
Lục Cảnh Trừng từ xa đã nhìn thấy cậu bước vào phòng học, lập tức đứng lên lùi về sau vài bước, chột dạ chạy về chỗ của mình.
Diệp Thanh Dương cũng không vạch trần hắn, bình tĩnh tiêu sái trở về chỗ ngồi.
Cậu đợi đến khi Lục Cảnh Trừng không liếc trộm mình nữa mới lấy cuốn sách trong áo ra, nhét vào ngăn bàn.
Chuông vào học vang lên, Diệp Thanh Dương mở điện thoại nhắn tin Weixin cho Lục Cảnh Trừng :[Anh Lục, tôi phát hiện trên bàn tôi có thừa một quyển sách bài tập.]
Lục Cảnh Trừng :???
Chẳng phỉ vừa nãy còn không thấy à? Sao lại xuất hiện rồi?
Diệp Thanh Dương :[ Bạn học ngồi phía trước nói, hình như lần trước cậu ấy không cẩn thận làm rơi mất, lại tưởng là của mình, cho nên cầm về chỗ, vừa mới phát hiện lấy nhầm, cho nên đặt lại trên bàn tôi.]
Lục Cảnh Trừng :[A.]
Diệp Thanh Dương :[Nhưng đây không phải của tôi.]
Lục Cảnh Trừng :... Cậu quan tâm đó đây làm gì, cậu dùng là được rồi.
Lục Cảnh Trừng :[ Cậu trước tiên cứ dùng đi, nếu có người mất nhất định sẽ đi hỏi khắp nơi, không ai hỏi chính là không ai mất, cậu lại không cần mua.]
Diệp Thanh Dương :...
Diệp Thanh Dương cảm thấy cũng chỉ có hắn mới nói vậy, đổi lại thành người khác làm mất, lời này có thể tin?
Có lẽ một giây sau đã lên nhóm lớp hỏi xem có ai lấy nhầm sách bài tập không?
Lớp này nhiều người như vậy, tất cả mọi người không đều không mất, cậu tự dưng lại nhiều hơn một quyển, Lục Cảnh Trừng còn nói như thế, đến kẻ ngu cũng đoán được là hắn.
Diệp Thanh Dương thở dài, hận không thể cho Lục Cảnh Trừng một buff nói dối, đứa trẻ này sao đến nói dối cũng không biết vậy?
Nhưng Lục Cảnh Trừng đã có ý che dấu, Diệp Thanh Dương cũng không vạch trần, nhân tiện nói:[Ừm, vậy tôi cứ dùng trước, vận may của tôi thật tốt, haha.]
Lục Cảnh Trừng nở nụ cười, thầm nói, cậu làm gì có vận may, rõ ràng là tôi đang yên lặng giúp cậu!
Đồ ngốc!
Chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra!
Chẳng trách thành tích học tập không khá lên được!
Nhưng cũng may là cậu không nghĩ ra, Lục Cảnh Trừng nhìn điện thoại di động, nếu không lúc Diệp Thanh Dương nói ra, đám Trần Nguy nhất định sẽ làm ầm lên, chính hắn lại phải lúng túng.
Lại nói, hắn vừa mới cho Diệp Thanh Dương điện thoại, bây giờ sách bài tập cũng mang cho cậu, hắn đối xử với cậu hình như hơi tốt quá rồi.
Đến lúc đó Diệp Thanh Dương lại cảm thấy mình có hi vọng, vậy thì quá ngược.
Cho nên như bây giờ là tốt rồi.
Diệp Thanh Dương có sách bài tập, sẽ không bị giáo viên mắng.
Cậu ta cũng không biết là mình cho, chỉ nghĩ là bản thân may mắn, vẹn cả đôi đường, Lục Cảnh Trừng rất hài lòng.
Lục Cảnh Trừng :[Ừm, vận may của cậu rất tốt.]
Diệp Thanh Dương cảm thấy mình thật sự rất may mắn, không thì đã không xuyên qua quyển tiểu thuyết có nam chính như Lục Cảnh Trừng.
Diệp Thanh Dương :[Đó nhất định là nhờ anh Lục, cảm ơn anh Lục, từ sau khi cậu đồng ý làm bạn với tôi vận may chả tôi cũng tốt hơn rất nhiều ~]
Lục Cảnh Trừng nhìn cái đuôi cong cong cuối cùng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, cũng không phủ nhận, dương dương tự đắc trả lời :[Đúng thế.]
Diệp Thanh Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhịn cười không lên tiếng, cảm thấy Lục Cảnh Trừng đúng là một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo.
Chỉ là không tước nhỏ đem sách bài tập cho mình rồi, còn hắn phải làm sao?
Diệp Thanh Dương nói bóng nói gió một chút:[ Anh Lục, sách bài tập của cậu không phải người khác cho người sao? Ngày mai đã lấy lại được chưa không? Có cần tôi photocho cậu một bản không?]
Lục Cảnh Trừng từ chối:[ Không cần, ngày mai sẽ trả lại.]
Xem ra Lục Cảnh Trừng đã đặt hàng trên mạng rồi, Diệp Thanh Dương đoán.
Cậu cầm sách bài tập của Lục Cảnh Trừng, Lục Cảnh Trừng tự mua cho mình một quyển, vậy một quyển cậu mới đặt lại là thừa.
Cậu hơi suy tư một chút, hủy đơn hàng, lại đặt mua một quyển sách bài tập toán, một quyển sách bài tập vật lý.
Một bộ sách bài tập, bọn họ chỉ mua sách ngữ văn dưới sự yêu cầu của giáo viên, nhưng môn khác thì không có.
Lục Cảnh Trừng ngoại trừ thành tích ngữ văn, những môn khác căn bản đều không đạt yêu