Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 25: "Nào, ái phi, cùng trẫm ngâm chân."


trước sau

Diệp Thanh Dương gật đầu.
Lý Lan đắc ý nói:" Lợi hại không, cậu nói xem có lợi hại không?"
"Lợi hại." Cậu bạn giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi.
"Diệp Thanh Dương cậu có năng lực ghê, trước đây không nhìn ra cậu lại rất giỏi mấy chuyện này."
"Từng học qua chút chút."
"Vậy cậu có thể giúp tôi gấp không?" Có người hỏi:" Phòng của chúng ta cách nhu không xa, cậu đến giúp tôi chút được không?"
"Được thôi." Diệp Thanh Dương ai cũng không từ chối, dù sao cũng đều là khách hàng cả mà.
"Một lần một đồng, được không?"
"Được chứ được chứ." Cậu bạn kia không chút do dự, một đồng mua được một ngày bình an, rất đáng!
"Tôi thay mặt phòng chúng tôi đặt hàng trước."
"Được."
Diệp Thanh Dương bảo cậu bạn gửi số phòng qua tin nhắn Weixin cho cậu.
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ bỗng nghe thấy tiếng huấn luyện viên gọi Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương không thể làm gì khác ngoài đứng lên, phủi phủi quần chạy đến chỗ huấn luyện viên.
"Trước đây đã từng tham gia huấn luyện quân sự?" Huấn luyện viên Hứa hỏi.
Diệp Thanh Dương gật đầu.
"Ý thầy không phải là huấn luyện quân sự cho học sinh thế này."
Diệp Thanh Dương nở nụ cười:" Vậy thì chưa từng ạ."
"Tôi thấy em biết rất nhiều, đi đá chân cho tôi xem chút."
Diệp Thanh Dương không còn cách nào, đành phải biểu diễn đi đá chân trước mặt huấn luyện viên Hứa.
Lục Cảnh Trừng đứng xa xa nhìn thấy, thầm nghĩ đây là cái gì vậy, trực tiếp giảng dạy một thầy một trò sao?
Huấn luyện viên cũng thật quá không công bằng rồi!
Công khai thiên vị cán bộ lớp!
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, Diệp Thanh Dương là người của hắn, cho nên thiên vị thì cứ thiên vị đi.
Thiên vị cũng tốt!
Huấn luyện viên Hứa nhìn Diệp Thanh Dương đi đá chân xong, thỏa mãn vỗ vỗ vai cậu:" Nhóc con không tồi, người tiên phong của chúng ta chỉ có thể là em!"
Diệp Thanh Dương đã sớm đoán được như vậy, cho nên vô cùng bình tĩnh "Ồ" lên một tiếng.
"Trước kia chưa từng tham gia huấn luyện chính thức? Vậy trong nhà em có ai làm quân nhân không?"
"Có, cha em."
Huấn luyện viên nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói:" Điều kiện của em không tồi, sau này có thể cân nhắc ghi danh vào trường quân đội."
"Cái này để sau hãy nói ạ." Diệp Thanh Dương đáp.
Hiện tại cách thời điểm thi đại học còn một năm, không vội.
Nhưng huấn luyện viên hình như rất coi trọng cậu:" Cố lên, nhóc con em tiếp thu rất tốt."
"Cảm ơn huấn luyện viên. "
"Được rồi, trở về đi."
Diệp Thanh Dương quay người rời đi, không bao lâu các bạn học khác cũng đã chạy xong hai vòng, trở về vị trí tập hợp.
Mọi người cùng nhau nghỉ ngơi tại chỗ trong phút chốc.
Nam sinh nữ sinh lần lượt lấy điện thoại vào nhóm lớp @Diệp Thanh Dương nhờ cậu tư vấn gấp chăn.
Chờ đến khi nhìn thấy giá tiền, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về người đang phát ra ánh sáng chói mắt đặc biệt nổi bật kia.
Con mẹ nó cậu thật sự là tiểu thiên sứ mà!
So với chạy hai vòng sân, một đồng thật sự quá hời!
Chỉ bằng giá một củ cải trắng!
Quá thiện lương rồi!
Ngay lập tức, mọi người dồn dập chốt đơn, tranh nhau hẹn trước.
Diệp Thanh Dương nhìn tin nhắn Weixin của mình đỏ thẫm màu hồng bao, không khỏi có chút lo lắng.
Nghiệp vụ lớn quá, cậu không chắc đến lúc đó có thể giải quyết hết được không, không được, chỉ có thể công khai kiểu sát, đến trước được trước.
Một ngày kết thúc, thiếu nam thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đều đã mệt rã rời, vừa trở về kí túc xá liền nằm vật xuống giường, không khác nào một con cá mắm.
Lục Cảnh Trừng ngồi trên giường của mình, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thanh Dương đang nghịch điện thoại, trong lòng xoắn xuýt thiếu chút nữa đã lộn cổ ra khỏi thành giường.
Cậu đang làm gì vậy?
Không phải đã nói hôm nay sẽ ngủ chung với hắn sao?
Lúc này rồi còn chưa qua đây, chẳng lẽ còn đợi hắn đến mời cậu à?
Lục Cảnh Trừng gắt gỏng.
Sao lại bắt đầu làm bộ làm tịch rồi?
Được sủng mà kiêu đúng không!
Cậu chính là đang ỷ vào hắn mềm lòng với cậu, hừ, gần đây mình đối xử với Diệp Thanh Dương cũng quá tốt rồi!
Lục Cảnh Trừng tức giận nhảy xuống giường, uống chén nước.
Hắn liếc mắt một cái nhìn Diệp Thanh Dương, mà Diệp Thanh Dương vẫn còn đang chăm chú nhìn điện thoại di động, không thèm để ý đến hắn.
Lục Cảnh Trừng càng tức giận hơn.
Hắn đi đi lại lại, bước tới gần Diệp Thanh Dương, nghiêng mắt nhìn cậu.
Chỉ tiếc Diệp Thanh Dương còn đang bận nói chuyện làm ăn, không nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Lục Cảnh Trừng đành lùi lại hai bước, đi tới đi lui quanh giường Diệp Thanh Dương vài vòng.
Đổng Dục khó hiểu hỏi:" Cảnh Trừng, mày có chuyện gì à?"
Lục Cảnh Trừng ngẩng đầu bình tĩnh nói:" Tản bộ thôi."
"Tản bộ trong kí túc xá? " Bách Nhạc nhìn hắn.
Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng:" Sau khi ăn xong tản bộ một chút, có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
"Xin lỗi cho tao nói thẳng, từ lúc mày ăn cơm xong đến giờ cũng được vài tiếng rồi đấy." Bách Nhạc chen lời.
Lục Cảnh Trừng lườm y một cái:" Vận động trước khi ngủ không được à?"
Bách Nhạc cười khẽ:" Được chứ, chỉ là vận động trước khi ngủ của mày thuần khiết quá rồi."
Y nói xong, nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Lục Cảnh Trừng không hiểu lắm, còn có loại vạn động không thuần khiết sao? Như thế nào? Có thể để hắn thử chút không?
Nhưng mà hắn cũng không có ý định để lộ mình không biết, cho nên cũng không hỏi, tiếp tục lắc qua lắc lại trước mặt Diệp Thanh Dương.
Mãi cho đến khi Lục Cảnh Trừng đi đến vòng thứ ba Diệp Thanh Dương mới ngành đầu lên nhìn hắn.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu nhìn lại, trong lòng hừ một tiếng, thầm nghĩ cậu còn biết nhìn đến tôi à!
Cậu có bản lĩnh thì đừng nhìn tôi!
Ai không nhịn được người đó nhìn trước!
Diệp Thanh Dương thấy hắn dường như đang mất hưng, cũng không hiểu hắn tức giận cái gì, vỗ vỗ giường mình hỏi:" Ngồi không?"
"Không ngồi." Lục Cảnh Trừng cao ngạo nói.
Vừa nãy còn lạnh nhạt với tôi như vậy, bây giờ tôi mới không thèm ngồi với cậu đâu!
Diệp Thanh Dương ngồi thẳng người lên, cười cười:" Vậy anh Lục, cậu có đi đánh răng rửa mặt không?"
"Không đi!" Lục Cảnh Trừng vẫn ngạo kiều như trước.
Diệp Thanh Dương đứng dậy:" Thế tôi đi trước nhé."
Nói xong, cậu cầm chậu đi ra ngoài.
Cậu đi đi! Có! Giỏi! Thì! Đi! Đi!
Lục Cảnh Trừng khó có thể tin nổi, vậy mà thật sự đi rồi!
Chờ chút, cậu đi đánh răng rửa mặt, có phải là chuẩn bị đi ngủ không?
Lục Cảnh Trừng cảm thấy mình nháy mắt đã get được trọng điểm, a, làm mình làm mẩy nửa ngày, cuối cùng không giả bộ được nữa, cho nến quyết định đánh răng rửa mặt xong sẽ đi ngủ cũng mình có đúng không?
Hắn biết ngay mà, người không nhịn nổi trước nhất định là Diệp Thanh Dương.
Lục Cảnh Trừng đắc ý cười, chờ Diệp Thanh Dương về.
Diệp Thanh Dương rửa mặt xong, lấy nước chuẩn bị về phòng rửa chân, vừa mới vào đến cửa đã thấy Lục Cảnh Trừng ngồi trên giường cậu rồi.
Cậu tới giường mình lôi chậu rửa chân ra, đổ nước vào, sau đó đi tìm nước nóng.
"Anh Lục, cậu giúp tôi xem nước đã đủ ấm chưa?" Diệp Thanh Dương thấy hắn đang ngồi, tiện thể nhờ hắn giúp.
Lục Cảnh Trừng vươn tay thử, nói:" Được rồi."
Diệp Thanh Dương nhìn hắn hình như không gắt gỏng nữa, chỉ cảm thấy người này giận nhanh mà nguôi cũng thật nhanh, còn không thèm phát tiết, tự bản thân tiêu hóa hết.
Đúng là hết sức đáng yêu.
"Chậu của cậu đâu?" Diệp Thanh Dương hỏi'" Tôi chia cho cậu một nửa, cậu không cần đi lấy nước nữa."
Bách Nhạc nhìn tên gian phi Diệp Thanh Dương lại đổi chiêu thức mới tấn công Lục Cảnh Trừng, sợ thằng bạn thân nhà mình biên từ thẳng nam biến thành cong nam, vội vàng nói:" Diệp Thanh Dương, cậu có thể chia cho tôi một chút không? Tôi cũng không đi lấy nước mà!"
"Mày làm

sao?!" Lục Cảnh Trừng lườm y một cái:" Sao mày không tự lấy đi?"
Còn muốn cậu chia nước cho!
Điên rồi sao?
Có biết trong nước này chứa bao nhiêu tình yêu sâu đậm mà Diệp Thanh Dương dành cho hắn không mà đòi?
Hoành đao đoạt ái!
Đây còn không phải là xát muối vào tim tên ngốc Diệp Thanh Dương này sao?
"Vậy mày đi với tao nhé." Bách Nhạc yêu cầu.
"Sao tao phải đi với mày?" Lục Cảnh Trừng đắc ý:" Tao có nước rồi."
Nói xong hắn chỉ chỉ cái giường đối diện, bảo với Diệp Thanh Dương :" Cậu giúp tôi đem chậu tới đây, cái màu xanh dương dưới gầm giường ấy."
Diệp Thanh Dương cầm phích nước nóng cất đi, tiện tay kéo cái chậu của hắn đến.
Lục Cảnh Trừng cầm lấy, đang định rót nước bào thì phát hiện chậu của mình hơi bẩn.
Diệp Thanh Dương thấy vậy, nhẹ giọng nói:" Vậy cậu rửa bằng chậu của tôi đi, đừng dùng cái này nữa."
Lục Cảnh Trừng cảm thấy hắn thật không hổ là chân ái của Diệp Thanh Dương!
Nhọc nhằn vất vả mãi mới bê được chậu nước về phòng, cuối cùng lại tình nguyện nhường cho hắn rửa.
Người này cũng hiền lành quá rồi!
Lục Cảnh Trừng vấn tâm hổ thẹn.
Hắn còn chưa thích lại Diệp Thanh Dương, sao có thể ngang nhiên chiếm chậu nước của người ta được.
"Sao lại vậy được, tôi thấy chậu nước này cũng còn nhiều, hay là chúng ta cùng nhau rửa nhé." Lục Cảnh Trừng thấp giọng nói.
Nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Thanh Dương, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào, ừm, làm bằng gỗ, có chút cũ, đến lúc phải thay rồi.
Bách Nhạc suýt chút nữa lộn cổ từ giường tầng trên rơi xuống.
Ngược lại là Trần Nguy trực tiếp đứng lên, xông ra ngăn cản nói:" Bệ hạ, không thể được, ngài quên ngài có bệnh sạch sẽ rồi sao?"
Lục Cảnh Trừng : Con mẹ nó sao mày lại nghe được? Tai thính như chó vậy?!
Bách Nhạc ngồi ở tầng trên sốt ruột vỗ vỗ tình giường:" Bệ hạ ngài đừng động đậy, lão thần lập tức đi lấy nước rửa chân cho ngài."
Lục Cảnh Trừng :...
Lục Cảnh Trừng cười lạnh một tiếng, thiết lập tính cách của hắn là hôn quân đấy!
Ngươi nói không động đậy ta liền không động, vậy mà gọi là hôn quân sao?
Hôn quân Lục Cảnh Trừng cởi giày cởi tất tại chỗ, trực tiếp thả chân vào trong nước.
"Không kịp nữa rồi." Lục Cảnh Trừng cười nói.
Trần Nguy :...
Bách Nhạc lần thứ hai vỗ thành giường:" Trời muốn diệt Đại Cảnh đây mà, bệ hạ, ngài không cứu được nữa rồi."
Lục Cảnh Trừng rất tùy ý:" Không sao, trẫm không để ý."
Hắn nói xong, nhìn về phía Diệp Thanh Dương:" Nào, ái phi, cùng trẫm ngâm chân."
Diệp Thanh Dương :...
Lý Lan ngồi ngoài xem cuộc vui, hứng khởi huýt sáo :" Nhanh lên nương nương, bệ hạ đã lật thẻ bài của ngài rồi, ngài còn không mau đáp ứng bệ hạ."
"Đúng đó nương nương, Bách đại nhân đã giận đến vểnh râu trợn mắt rồi, bây giờ mà ngài đồng ý, hắn liền tức đến chết luôn."
Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn Bách Nhạc đang ngồi trên cao, tỏ vẻ xem trò vui không chê chuyện lớn, đưa chân mình ra, cởi giày.
Hai mắt Bách Nhạc tối sầm lại, một giây sau đã thấy Diệp Thanh Dương duỗi chân ra thả vào trong chậu nước, cùng bạn thân nhà y chân liền chân, uyên ương nghịch nước.
Xong rồi, không cứu nổi.
Bách Nhạc thầm nghĩ, thằng bạn thân này của y, sớm muộn gì cũng cong!
Bách Nhạc nằm ngang giường, từ chối chấp nhận chế giễu.
Lý Lan thấy thế, "Úi chà" một tiếng, cười cười:" Nương nương, Bách đại nhân hôn mê rồi!"
"Bị các người là cho tức đến hôn mê đó!" Bách Nhạc cả giận nói.
"Ừm, rất tốt rất rốt." Diệp Thanh Dương gật đầu.
Một màn kịch đã diễn xong, Diệp Thanh Dương lúc này mới có tâm tình rửa chân.
Cậu và Lục Cảnh Trừng đều là nam sinh, một cái chậu bốn cái chân, vẫn có chút chật chội.
Diệp Thanh Dương nhìn chân hai người, cố ý cọ cọ Lục Cảnh Trừng.
Lục Cảnh Trừng bất mãn trừng cậu, thầm nghĩ rửa chân thì rửa chân đi, tán tỉnh hắn làm gì?!
Diệp Thanh Dương nhìn thấy sự bất mãn trong mắt hắn, cũng không sợ, cười nói:" Anh Lục, chốc nữa rửa chân xong trực tiếp đến giường cậu sao?"
Bách Nhạc đang hôn mê lập tức ngồi bật dậy, kinh sợ nói:" Không thể, việc này thật sự không thể được!"
Hôn quân Lục Cảnh Trừng :" Đúng vậy, trực tiếp lên giường của tôi."
Bách Nhạc ho ra một ngụm máu, ngã xuống, y đã tận lực rồi, nhưng y vẫn không kéo được huynh đệ nhà mình ra khỏi con đường cơ tình đại đạo kia!
Trời muốn cong, còn có thể cứu; tự mình muốn cong, muốn cứu cũng không được!
Diệp Thanh Dương lấy được đáp án, gật gật đầu, giơ chân lên chuẩn bị lau chân.
Lục Cảnh Trừng nhìn một loạt hành động của cậu, cảm thấy chân cậu rất trắng.
Không những trắng mà còn nhỏ hơn chân hắn rất nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn chân mình một chút, ngón chân hơi giật giật.
Diệp Thanh Dương lau chân xong, với tay lấy cái khăn của Lục Cảnh Trừng đưa cho hắn.
Lục Cảnh Trừng nhận lấy lau lau chân, bê chậu nước đi ra ngoài đổ đi.
Diệp Thanh Dương theo lời hắn nói trực tiếp leo lên giường Lục Cảnh Trừng.
Đợi đến khi Lục Cảnh Trừng đổ nước trở về, vừa mới đẩy cửa đã thấy Diệp Thanh Dương ngồi trên giường hắn cởi áo.
Lục Cảnh Trừng :!!!
Sao đã cởi quần áo rồi?
Hắn nhìn Diệp Thanh Dương chằm chằm, muốn nói mà không nói nên lời.
Diệp Thanh Dương chú ý tới ánh mắt của hắn, vừa thay quần áo vừa nói:" Làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Lục Cảnh Trừng có chút lúng túng.
Hắn vừa đi vào phòng vừa liếc trộm Diệp Thanh Dương, chỉ cảm thấy cả người cậu đều rất trắng.
Đợi đến khi hắn nhận ra mình đang nghĩ cái gì, lập tức đỏ mặt.
Hắn lấy chậu rửa mặt của mình ra, vội vàng chạy đi đánh răng.
Sớm không cởi muộn không cởi, cố tình đợi đến khi mình vào cửa mới cởi, Diệp Thanh Dương có phải là muốn sắc dụ hắn không?
Đúng là trăm phương ngàn kế!
Hết lòng hết sức!
Mưu tính sâu xa!
Suy tận nghĩ tường!
Cậu nghĩ như vậy sẽ có tác dụng ư?
Lục Cảnh Trừng "A" một tiếng, chẳng lẽ hắn còn bị thủ đoạn cấp thấp này hấp dẫn sao?
Đương nhiên...
Đương nhiên là...
Lục Cảnh Trừng giật mình phát hiện, hình như thật sự có tác dụng...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện