Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 31: Lục Cảnh Trừng nổi giận


trước sau

Ông nhìn Diệp Thanh Dương, thấy đối phương vẫn mang vẻ ôn hòa, mặt mày ôn nhu, vừa nghĩ cậu giúp các bạn lớp mình liên tục gấp chăn cho ba phòng kí túc xá, cảm thấy cậu thật sự rất thích hợp làm lớp trưởng.
Có năng lực, có tình đồng đội, vui vẻ trợ giúp bạn bè, là một mầm non có tương lai, ông rất thích.
Đội trưởng đội Bảy nhìn huấn luyện viên Hứa một cái, hai người ngầm hiểu ý, cũng không tiện vạch trần, chỉ nói:" Đội trưởng đội Một, lớp trưởng lớp ông giỏi lắm, lớp tôi chấp nhận thua cuộc, kiểm tra nội vụ lần này, lớp ông thắng."
Học sinh đội Một lập tức vỗ tay hoan hô.
Nhưng học sinh đội Bảy không phục, bọn họ từ từ trước đến giờ vẫn luôn coi thường lớp Mười, lúc này lại bị đối phương vả mặt, thé nào cũng không chịu, nói ngay:" So sánh nội vu xong rồi, sao không so luôn huấn luyện tác phong? Có bản lĩnh thì thi cái này đi."
Huấn luyện viên Hứa cảm thấy không cần thiết, đây chẳng phải là đang bắt nạt người ta à, vừa mới vả má trái, bây giờ lại vả má phải, vô đạo đức quá.
Cho nên ông từ chối, nói:" Được rồi, đến giờ huấn luyện, thi cái gì mà thi."
Học sinh đội Bảy thấy vậy, còn tưởng rằng ông sợ, một hai người hô lên:" Đúng vậy, đến giờ huấn luyện, cho nên phải xem thực lực trên sân huấn luyện."
Đội trưởng đội Bảy tuổi còn trẻ, lòng hiếu thắng cũng cao, nghe vậy nói:" Cũng đúng, lúc bắt đầu chúng ta nói là thi huấn luyện tác phong mà."
Huấn luyện viên Hứa quả thực cạn lời, ông thật sự không muốn vả mặt học đâu, nhưng đối phương cứ chủ động đưa mặt ra chờ vả như vậy, còn gọi: Mau đánh đi, mau đánh đi!
Con mẹ đó ai mà nhịn được!
Huấn luyện viên Hứa không nhịn được, cho nên ông gật đầu, đồng ý.
Học sinh đội Bảy vui vẻ, mà học sinh lớp Mười đứng đối diện bọn họ còn vui vẻ hơn, trong mắt viết đầy hai chữ... Ngu ngốc.
Trời xanh mây trắng nắng vàng, gió thổi mát rượi, chính là thời tiết tốt nhất để đi dã ngoại.
Đội trưởng đội Bảy và huấn luyện viên Hứa để cho tiện thi đấu, lại chọn một người đại diện.
Huấn luyện viên Hứa dường như không cần suy nghĩ:" Lớp trưởng, ra khỏi hàng."
Đội trưởng đội Bảy không chọn lớp trưởng nữa, lần này ông chọn một nam sinh tên là Mã Thiên Duệ.
"Thành tích học tập của Mã Thiên Duệ rất tốt, theo tao nhớ là vậy." Trần Nguy khoác một tay lên vai Lục Cảnh Trừng, thấp giọng nói.
"Không biết." Lục Cảnh Trừng nói bằng giọng lạnh lùng hời hợt :" Chưa nghe bao giờ."
Trần Nguy liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu cười nói:" Cũng đúng, đại thiếu gia của chúng ta là ai chứ, nam thần trường học, cũng không phải Thiệu Văn Hiên bên lớp chuyên, làm gì có cửa được nam thần biết tên đâu."
Lục Cảnh Trừng không chút khiêm tốn ừ một tiếng.
"Nhưng mà hôm nay không so thành tích học tập, Mã Thiên Duệ có lẽ không bì được với Diệp Thanh Dương. "
Lục Cảnh Trừng cười khẽ một tiếng:" Tự tin lên, bỏ chữ có lẽ đi. Phải là chắc chắn không bì được."
Bách Nhạc nghe thế, quái gở nói:" Đúng, ái phi của bệ hạ, ai có thể sánh được."
Lục Cảnh Trừng quay đầu nhìn y:" Bách đại nhân vẫn còn sống đấy à, không phải đã lấy cái chết để khuyên can ta rồi sao? Ta còn tưởng Bách đại nhân đã sớm 'dùng máu hiến Hiên Viên' rồi cơ."
Bách Nhạc tức giận trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, không còn lời nào để nói.
Hạng mục huấn luyện quân sự có thể mang đi so sánh không nhiều, đặc biệt là bây giờ bọn họ còn học quân thể quyền, tư thế bước đi có độ khó cao nhất.
Mã Thiên Duệ trước khi vào trận còn cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng, dù sao trước kia lúc huấn luyện, huấn luyện viên đã công khai khen ngợi cậu ta rất nhiều lần, nhưng càng ngày cậu ta càng chột dạ, bởi vì cậu ta vậy mà lại không thắng nổi Diệp Thanh Dương.
Học sinh đội Bảy không thể tin nổi mà nhìn Diệp Thanh Dương, nhỏ giọng nghị luận:" Đây là ai thế? Lớp Mười còn có học sinh nào giỏi như vậy à?"
Đợi đến khi hạng mục đi đá chân cuối cùng kết thúc, Diệp Thanh Dương lần thứ hai giành đươc thắng lợi.
Học sinh lớp Mười đồng loạt đứng dậy hoan hô.
Diệp Thanh Dương cũng bị sự cổ vũ của họ làm cho vui vẻ nở nụ cười, tuy rằng cậu cảm thấy thi đấu thế này rất vô nghĩa, nhưng thắng thì vẫn tốt hơn.
Khiến cho tất cả học sinh lớp cậu và huấn luyện viên đều vui vẻ.
Học sinh đội Bảy lại không cam tâm, nhưng chẳng thể làm gì.
Nội vụ cũng thi rồi, huấn luyện tác phong cũng thi rồi, cái gì thi được cũng đã thi hết rồi, đều là bọn họ thua, mặt bị vả đến sưng cả lên, cho dù có muốn tìm cái lỗ chui xuống cũng không tìn được.
"Còn dám nói bọn này là rác rưởi, các người mới là rác rưởi thì có." Mấy nữ sinh vừa nãy lúc kiểm tra nội vụ bị nam sinh bên kia cười nhạo nín nhịn nãy giờ, lúc này mới lên tiếng chửi.
"Còn tưởng năng lực của mấy người thế nào? Kết quả cái gì cũng không bằng chúng tôi, còn không thấy xấu hổ mà mắng chúng tôi, lần sau trước khi nói chuyện thì soi gương coi lại cái bản mặt mình đi nhá."
"Mày nói cái gì?" Một nữ sinh nóng tính bên đội Bảy cả giận nói.
Mã Thiên Duệ nở nụ cười, khuyên nhủ nói:" Đừng chấp nhặt với bọn họ, cậu tính toán với đám người ấy làm gì? Một đám học sinh yếu kém đầu óc ngu si tứ chi phát triển."
Cậu ta nhìn Diệp Thanh Dương, cười nhạo:" Cậu hôm nay làm náo động như vậy dường như rất vui vẻ nhỉ, có bản lĩnh thì so thành tích học tập đi. Giả bộ học sinh tốt, học viên ưu tú cái gì chứ, huấn luyện viên của cậu có biết thành tích của cậu môn nào cũng thất bại, tổng điểm còn không qua được 350 không? Cậu hung hăng... "
Chưa đợi cậu ta nói hết câu, chưa đợi mọi người kịp phản ứng Lục Cảnh Trừng đã lao lên đấm một cú vào mặt cậu ta ngay dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Học sinh đứng đó vô cùng khiếp sợ, có người còn hét lên vài tiếng.
Diệp Thanh Dương và Trần Nguy bên cạnh lúc này mới có phản ứng, xông lên ngăn cản Lục Cảnh Trừng.
Nhưng đã muộn mất rồi, Lục Cảnh Trừng đã sớm đánh cho Mã Thiên Duệ ngã ngồi xuống đất.
Diệp Thanh Dương kéo hắn lại, khuyên nhủ:" Anh Lục, cậu đừng nóng giận, đừng đánh nữa!"
Trần Nguy và Bách Nhạc cũng tiếp lời:" Đúng vậy, Lục Cảnh Trừng, mày dừng tay lại."
Mã Thiên Duệ đột chiên không kịp chuẩn bị đã ăn mấy cú đấm, ngã lăn trên mặ đất sững sờ nhìn hắn, trong lòng không nhịn được sinh ra chút sợ hãi.
"Mày làm gì vậy?" Phía đội Bảy có nam sinh tức giận nói.
Lục Cảnh Trừng quay đầu lườm một cái, lạnh lùng nói:" Là do nó thèm đòn."
Đối phương bị hắn trừng mắt nhìn hơi sợ sệt, run run nói:" Vậy cậu cũng không thể đánh người ta như thế chứ."
Lục Cảnh Trừng cười nhạt:" Lần đầu tiên nghe tên tao hả? Thấy tao có giống người thích nói đạo lý không?"
Hắn bảo Trần Nguy và Diệp Thanh Dương buông lỏng tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám học sinh độ Bảy, lại nhìn về phía Mã Thiên Duệ :" Tài nghệ không bằng người

khác thì thành thật chịu thua, đây là huấn luyện quân sự, không phải thi học kì, đến giờ còn lôi thành tích ra nói, mày định ôm cái mớ thành tích đấy cả đời à?"
"Vậy còn tốt hơn mấy thằng học sinh yếu kém như mày." Mã Thiên Duệ thấp giọng nói.
Tai Lục Cảnh Trừng rất thính, nghe thấy lại đạp cho một cái, làm Diệp Thanh Dương sợ hãi nhanh chóng nhào tới ôm lấy eo hắn, miễn cưỡng kéo về phía sau.
Huấn luyện viên Hứa và đội trưởng đội Bảy cuối cùng cũng lên tiếng.
"Lục Cảnh Trừng em làm gì thế? Em đã biết đay là huấn luyện quân sự mà em còn đánh người, em giỏi quá rồi đấy."
"Là nó thèm đòn mà thầy." Lục Cảnh Trừng phát biểu hùng hồn.
Huấn luyện viên Hứa quả thật không làm gì được hắn:" Em đến cạnh đài chủ tịch đứng phạt cho tôi."
"Em không đi."
Huấn luyện viên Hứa :??? Còn công khai phản kháng huấn luyện viên cơ đấy?
Huấn luyện viên Hứa chuẩn bị nói tiếp, lại nghe thấy Lục Cảnh Trừng cao ngạo lên tiếng:" Em sợ em đứng cạnh đài chủ tịch nhìn thấy cái bản mặt xấu xí của nó lại không nhịn được xông lên đánh nó mất."
Huấn luyện viên Hứa :....
Diệp Thanh Dương vội vã tỏ thái độ :" Huấn luyện viên, thầy cứ đi huấn luyện trước đi ạ, em dẫn cậu ấy đến bên kia đứng phạt, đảm bảo cậu ấy không nhìn thấy người bên đội Bảy, bảo đảm cậu ấy sẽ không tiếp tục đánh người!"
Diệp Thanh Dương nói xong, kéo Lục Cảnh Trừng rút lui.
Lục Cảnh Trừng bị cậu ôm eo, có hơi không thoải mái, đưa tay đẩy đẩy tay cậu ra, tự mình đi tới đài chủ tịch, Diệp Thanh Dương thấy vậy liền chạy theo sau.
"Không đúng." Huấn luyện viên Hứa nhìn bóng lưng của Diệp Thanh Dương:" Tôi bảo Lục Cảnh Trừng đi phạt đứng, Diệp Thanh Dương đi theo làm gì?"
"Hoa hướng dương hướng về mặt trời, bình thường mà thầy ơi." Trần Nguy nói.
Huấn luyện viên Hứa :...
Đúng thật là hoa hướng dương hướng về mặt trời.
Lục Cảnh Trừng bị phạt đứng, huấn luyện viên Hứa chỉnh đốn đội ngũ, dẫn cả lớp đến tập hợp bên trái đài chủ tịch.
Đội trưởng đội Bảy dẫn học sinh lớp mình qua bên phải đài chủ tịch.
Ông rất thất vọng với biểu hiện của đội Bảy ngày hôm nay, không chỉ vì ban đầu nói người khác gấp chăn là rác rưởi, cuối cùng còn không chấp nhận thua cuộc, cho nên cũng phạt mấy học sinh dẫn đầu mỉa mai lớp bên đến cạnh đài chủ tịch đứng.
Lục Cảnh Trừng đứng dưới chân tượng đài, mắt nhìn Diệp Thanh Dương :" Cậu đứng đây làm gì? Huấn luyện viên có phạt cậu đâu?"
Diệp Thanh Dương cười nói:" Tôi đứng cùng cậu mà."
Lục Cảnh Trừng nở nụ cười:" Tôi mà còn cần cậu đứng cùng à?"
Diệp Thanh Dương nhìn nụ cười trên mặt hắn, nghĩ đến dáng vẻ hung ác lúc đánh người của hắn, có chút ngạc nhiên.
Cậu xuyên đến cuốn sách này cũng đã được một thời gian, tuy vẫn biết Lục Cảnh Trừng là giáo bá, nhưng chưa hề thấy Lục Cảnh Trừng đánh người.
Trong lòng cậu, Lục Cảnh Trừng là một tên mạnh miệng mềm lòng, chỉ cần thỉnh thoảng dụ dỗ một chút, vuốt vuốt lông khổng tước của hắn một chút là được.
Không có tí năng lực công kích nào.
Ai ngờ hôm nay, khổng tước nổi đóa, sức chiến đấu còn rất kinh người.
Nếu không phải cậu tay nhanh mắt lẹ, sức lực cũng không yếu, không chắc có thể ngăn lại cú đạp cuối cùng của Lục Cảnh Trừng hay không.
Diệp Thanh Dương nghĩ tới đây, cảm thấy giá trị sắc đẹp và giá trị cũ lực của hắn quả thực là tỉ lệ thuận.
Chẳng trách cả hai cái tag giáo thảo và giáo bá đều rơi trên đầu hắn.
Nhưng mà...
Diệp Thanh Dương cũng không ngờ, Lục Cảnh Trừng vậy mà lại đánh người vì cậu.
Diệp Thanh Dương ngụy trang học tra, là một học bá hàng thật giá thật, đối với lời nói của Mã Thiên Duệ thật ra cũng chả có cảm xúc gì, dù sao người Mã Thiên Duệ nói là nguyên chủ, cũng chẳng phải cậu.
Chỉ cần cậu muốn, sau khi lần huấn luyện quân sự này kết thúc, lập tức có thể giành về vị trí số một, hù chết Mã Thiên Duệ.
Chỉ là cậu lười làm học sinh tốt thôi.
Diệp Thanh Dương xưa nay không phải loại học bá "phổ la đại chúng" tiêu chuẩn trong mắt đám học sinh, cậu thích tự do, thích tất cả những hoạt động vui chơi, cậu cho rằng học tập để thay đổi cuộc đời, nhưng sau khi học cũng phải biết hưởng thụ bản thân.
Cho nên khi trở lại lớp 11, Diệp Thanh Dương yên ổn làm một tên học tra, không có ai quản, không có ràng buộc, cực kì thoải mái.
Cho nên cậu sẽ không coi lời nói của Mã Thiên Duệ là chuyện gì to tát.
Thế nhưng, cậu không ngại, vậy mà Lục Cảnh Trừng lại để ý.
Diệp Thanh Dương nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cậu từ nhỏ đã nổi danh là thiên tài trong trường, hơn mức trong nhà còn có một em gái, với thói quen của một người anh trai, có lúc cậu cũng quên mất bản thân thực ra vẫn chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Khi giao tiếp với mọi người, luôn là cậu giúp đỡ người khác, ngay cả khi đánh nhau cậu cũng để mọi người lui về phía sau, tự mình xông kên trước nhất.
Diệp Thanh Dương hưởng thụ cảm giác sung sướng khi được làm đại ca này, lau dần, mọi người cũng quen với việc được cậu bao che.
Đây là lần đầu tiên, có người xông lên trước mặt cậu, che chở cậu ở phía sau.
Diệp Thanh Dương cảm thấy rất mới mẻ, lại bất ngờ phát hiện cảm giác này cũng không tồi.
Tuy cậu chưa bao giờ cần ai bảo vệ, nhưng có người tình nguyện bảo vệ mình, cũng đáng để vui vẻ.
Cậu nhìn Lục Cảnh Trừng, cảm thấy hắn đúng là một chú khổng tước làm người ta yêu thích.
Không chỉ đẹp trai, còn uy phong lẫm liệt.
Ngoài miệng chưa bao giờ nói cậu là bạn tốt của tôi, nhưng hành động từng giờ từng phút đều thể hiện tôi rất quan tâm đến cậu.
Ánh mắt trong sáng, tâm tư đơn thuần, ôn nhu mà vẫn quật cường.
Thật sự rất đáng yêu.
"Cảm ơn cậu." Diệp Thanh Dương nói:" Nhưng mà tôi quả thật không coi đó là chuyện gì đáng kể, cho nên cậu cũng không cần để ý đâu."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện