Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 33: Ôm ôm ấp ấp


trước sau

Diệp Thanh Dương nghe Lục Cảnh Trừng nói vậy, cũng theo hắn trở về đội ngũ, đến vị trí của mình thì dừng lại.
Mọi người vừa rồi đã luyện đi đều, nghỉ ngơi một chốc, huấn luyện viên Hứa bắt đầu dạy họ quân thể quyền.
Cái này Diệp Thanh Dương chưa từng học, huấn luyện viên Hứa thấy cậu không biết, ngạc nhiên nói:" Hiếm khi thấy lớp trưởng của chúng ta không thành thạo nha."
Diệp Thanh Dương rất khiêm tốn:" Sống đến già, học đến già."
"Vậy em phải học cho tốt đấy."
Diệp Thanh Dương gật đầu:" Huấn luyện viên, ngài yên tâm đi."
Cái gọi là hiếm thấy của huấn luyện viên Hứa cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì Diệp Thanh Dương rất nhanh đã học xong toàn bộ, mà không chỉ có một mình cậu, Lục Cảnh Trừng cũng đã học xong.
Huấn luyện viên Hứa :...
Có những lúc học sinh thông minh quá cũng không hay lắm.
Huấn luyện viên Hứa cảm thấy cảm xúc bây giờ của mình khá là vi diệu.
Luyện quân thể quyền cả một buổi trưa, buổi tối huấn luyện viên Hứa lại dạy mọi người mấu bài hát trong quân đội, còn PK ca hát một trận với đội Hai bên cạnh, một ngày huấn luyện quân sự lại kết thúc.
Diệp Thanh Dương cảm giác vai mình có chút đau, vươn tay bóp bóp, tay còn lại cầm điện thoại xem tin nhắn Wechat Trương Dã gửi cho cậu.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, muốn Diệp Thanh Dương giúp cậu ta gấp chăn.
Trương Dã gửi đến một meme mãnh hổ quỳ gối:[ Van cầu đại lão!]
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ từ chối:[ Lòng có thừa nhưng tay không đủ, hận tôi không phải nhện thành tinh!]
Trương Dã:[ Mãnh hổ rơi lệ.jpg]
Diệp Thanh Dương :[ Hổ xoa đầu chó.jpg]
Lục Cảnh Trừng kiêng ăn cả một buổi chiều không làm sao, lúc này lại có chút đói bụng, hắn đứng lên đi đến gần Diệp Thanh Dương :" Cậu còn đồ ăn không?"
"Cậu đói à?" Diệp Thanh Dương hỏi.
Lục Cảnh Trừng đánh chết cũng không thừa nhận:" Chỉ là tôi nhàn rỗi không có gì làm thôi."
Diệp Thanh Dương cũng không vạch trần hắn, mở vali hành lý của mình, lấy ra xúc xích và trứng muối:" Cậu muốn ăn trực tiếp hay muốn ăn kèm thêm bánh nữa."
"Cậu còn mang theo cả bánh?" Lục Cảnh Trừng khiếp sợ.
"Bánh nướng." Diệp Thanh Dương từ trong vali lấy ra một cái túi nilon:" Ngon lắm."
Lục • chưa từng ăn bánh nướng • Cảnh Trừng:... Thật không? Hắn không tin.
Hai phút sau, Lục Cảnh Trừng ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dương, ăn bánh nướng kèm tương ớt xúc xích và trừng muối, tự đát lòng thầm cảm khái: Thơm quá đi!
Đổng Dục ngồi đối diện hắn, nuốt một ngụm nước bọt:" Cái gì kia, Diệp Thanh Dương, tôi cũng muốn một phần."
"Bánh nướng một đồng hai miếng, xúc xích và trứng muối như nhau, một đồng, tương ớt một đồng, tổng cộng là năm đồng, OK không?"
Đổng Dục gật đầu, chuyển khoản cho cậu 5 đồng qua Wechat.
Nhưng người khác thấy thế cũng chạy tới đặt hàng liên tục:" Tôi cũng mua một phần."
"Tôi nữa."
"Còn tôi."
...
Cuối cùng biến thành kí túc xá liên hoan tập thể, mọi người vừa ăn bánh nướng vừa sùng kính nhìn vali bảo bối của Diệp Thanh Dương.
Đây chắc chắn chính là linh vật của phòng bọn họ, tuyệt đối không thể thiếu!
Mọi người ăn khuya xong liền kéo nhau đến phòng tắm chung rửa mặt. Diệp Thanh Dương sau khi rửa mặt rất tự nhiên mà leo lên giường Lục Cảnh Trừng, giúp hắn kéo cái rèm đơn sơ mà cậu mới làm ngày hôm qua.
Trương Phong nằm đối diện nhìn thấy cười nói:" Hai người lại lấy thứ này ra chơi nữa đấy à, thế giới hai người không cho chúng tôi xem hả!"
Lục Cảnh Trừng đang chuẩn bị lên giường, nghe thấy thế động tác hơi ngưng lại một chút, không hiểu sao có chút ngại ngùng.
Hắn biết thừa, tâm tư của Diệp Thanh Dương sớm muộn gì cũng bị người khác nhìn thấu, ai bảo cậu không biết kiềm chế chứ!
Không biết che giấu!
Khua trống gõ chiêng!
Hận không thể nói cho cả thế giới biết!
Diệp Thanh Dương ngược lại chỉ cười hì hì, thì đầu ra hỏi:" Cậu muốn xem à?"
"Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa." Trương Phong không chịu thừa nhận:" Sao tôi lại không biết xấu hổ mà phá hoại thế giới của hai người chứ."
"Đúng vậy." Lý Lan bên cạnh cũng đã trèo lên giường của mình, còn không quên che miệng nói:" Nhìn trộm giường của bệ hạ và nương nương sẽ bị móc mắt đó! Cậu không cần đôi mắt này nữa hay sao?"
"Thế thì tôi ngủ dưới đất vậy." Trương Phong nói, chợt nằm xuống đất.
Lý Lan cười ha ha ha.
Bách Nhạc đau xót thở dài.
Trần Nguy đứng trước giường nhìn Lục Cảnh Trừng :" Sao mày còn chưa lên? Định để ái phi nhà mày cô đơn suốt đêm à?"
Lục Cảnh Trừng cảm thấy đám bạn cùng phòng này làm hắn phiền chết rồi.
Mỗi ngày đều đứng về phía Diệp Thanh Dương tìm cách công lược hắn.
Giang sơn này không phải của hắn ư?
Sao hắn nhìn thế nào cũng thấy giang sơn này là của Diệp Thanh Dương vậy?
Đại Cảnh của trẫm mất rồi sao?
"Ai cần mày lo!" Lục Cảnh Trừng lườm Trần Nguy một cái, trèo lên giường.
Diệp Thanh Dương đã thay xong áo ngủ nằm trong chăn, Lục Cảnh Trừng nhìn cậu chỉ để lộ một cái đầu, cảm thấy cậu thật giống cung tần phi tử chờ thị tẩm trong phim cung đấu mà mẹ hắn hay xem khi nhàn rỗi.
... Ngoan quá.
Quả thực là mặc người xâm lược, người là dao thớt ta là cá!
Còn để đối phương tùy ý muốn làm gì thì làm!
Quân tâm của Lục Cảnh Trừng bị lung lay, yên lặng thay quần áo chui vào chăn.
Hắn vừa mới nằm xuống kí túc xá liền tất đèn.
Diệp Thanh Dương theo thường lệ nằm dịch sát người về phía trong mà ngủ, tránh đẩy Lục Cảnh Trừng ra ngoài.
Chỉ là hôm nay vai cậu không thoải mái cho lắm, bây giờ vẫn còn hơi đau nhức, cho nên đành giơ tay lên bóp bóp mấy cái.
Lục Cảnh Trừng trong bóng tối thấy cậu đột nhiên vươn tay, cảnh giác hỏi:" Cậu làm gì thế?"
Ngủ cho nghiêm chỉnh!
Không được ôm tôi!
Lúc trước cậu mơ ngủ tôi có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua!
Nhưng bây giờ tôi vẫn còn tỉnh đấy!
Gan to bằng trời!
Muốn làm gì thì làm hả!
Kinh thiên động địa!
Ăn gan hùm mật gấu!
Diệp Thanh Dương bóp bả vai mình, nói với hắn:" Vai tôi hơi đau, bóp vai một chút thôi."
"Vai đau?" Lục Cảnh Trừng ngạc nhiên:" Sao lại đau?"
"Cơ bắp làm việc vất vả sinh bệnh." Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói.
Trước khi cậu xuyên vào thân thể này chưa từng bị bệnh đau vai, nhưng mẹ cậu có bị, thỉnh thoảng chỉ cần nắn bóp vài cái là khỏi, cho nên Diệp Thanh Dương cũng không lo lắng lắm.
Đây không phải bệnh gì nghiêm trọng, không có chuyện gì.
Lục Cảnh Trừng nghe cậu nói vì cơ bắp làm việc vất vả sinh bệnh, cảm thấy cậu thật là đáng thương.
Cậu mới bao nhiêu tuổi, phải làm việc nặng nhọc đến mức nào mới có bệnh như thế chứ?
Hắn chưa từng thấy Diệp Thanh Dương chăm chỉ học tập, thậm chí chưa từng làm hết một tờ bài thi. Chẳng lẽ, ở nhà cậu bị bắt nạt sao?
Cũng đúng, Lục Cảnh Trừng suy nghĩ về gia cảnh nhà Diệp Thanh Dương, bà cô kia ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho cậu, Diệp Thanh Dương còn phải tự bán hàng mà trang trải cuộc sống, vậy thường ngày chắc chắn cũng bắt cậu làm không ít việc nhà, giặt đò lau sàn làm cơm rửa chén, không chừng còn phải bưng trà dâng nước cho bà ta nữa đấy!
Diệp Thanh Dương yếu ớt như thế, bạn học trong lớp ai cậu cũng không đánh lại, huống chi đối phương còn là người trưởng thành.
Hắn nghĩ tới đây, cảm thấy rất không ổn, hắn còn chưa bảo Diệp Thanh Dương bưng trà rót nước cho mình, bà cô kia có tư cách gì chứ?
Hắn nghĩ, không bằng Diệp Thanh Dương dọn ra ngoài, hắn phụ trách chu cấp tiền tiêu vặt cho Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương phụ trách học tập cho tốt, mỗi ngày phấn đấu tiến về phía trước.
Lục Cảnh Trừng càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này rất hay, hắn có thể xem xét.
Hắn quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương, muốn nói chuyện với cậu, nhưng Diệp Thanh Dương vẫn còn đang bóp vai.
Trong bóng tối, hắn không thấy rõ động tác của cậu, thế nhưng hai người dần dần xích lại gần, Lục Cảnh Trừng cảm giác được cánh tay cậu chưa từng buông xuống.
"Đau như thế à?" Hắn nhỏ giọng nói.
"Cũng không tính là đau, chỉ là bóp lâu thì thoải mái hơn chút."
Lục Cảnh Trừng nghe vậy, đẩy cậu một cái:" Cậu quay qua bên kia đi, tôi bóp cho cậu."
Diệp Thanh Dương hơi sửng sốt, lập tức quay người đưa lưng về phía hắn, được người khác bóp vai cho đương nhiên thoải mái hơn tự mình bóp vai rồi.
Lục Cảnh Trừng tự nguyện, cậu cầu còn không được.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu xoay người, vươn tay đặt trên vai cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.
Diệp Thanh Dương chỉ đạo nói:" Sang trái một chút, đúng rồi, xuống dưới xuống dưới, đúng đúng đúng, chính là chỗ này, anh Lục, mạnh hơn chút nữa."
Lục Cảnh Trừng đành phải tăng thêm lực.
Diệp Thanh Dương lúc này mới cảm thấy thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Lục Cảnh Trừng không nhanh không chậm bóp vai cho cậu, hỏi:" Thoải mái không?"
Diệp Thanh Dương "Ừ" một câu, lấy lòng nói:" Anh Lục tuyệt nhất."
Lục Cảnh Trừng hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, chứ còn sao nữa, trừ cậu ra chưa có ai được hưởng thụ loại đãi ngộ này đâu!
Tôi đối với cậu là tốt nhất rồi đó!
Hắn cảm

nhận nhiệt độ trên da dẻ Diệp Thanh Dương, nghĩ đến chuyện vừa rồi, đề nghị:" Diệp Thanh Dương, hay là cậu dọn ra ngoài ở đi?"
"Không cần." Diệp Thanh Dương từ chối:" Tôi ở nhà cũng rất tốt mà."
"Tốt cái gì mà tốt." Lục Cảnh Trừng không tin:" Cậu dọn ra ngoài mới tốt."
Diệp Thanh Dương quay đầu lại đối diện với hắn, trong bóng tối cậu không thể nhìn rõ mặt Lục Cảnh Trừng, thế nhưng cậu vẫn cảm nhận được Lục Cảnh Trừng đang nhìn cậu.
"Không nhất thiết phải thế." Diệp Thanh Dương nói:" Dọn ra ngoài rất tốn tiền, mà tôi thì làm gì có tiền."
"Tôi có thể cho cậu."
Diệp Thanh Dương nở nụ cười:" Lúc trước cậu đã cho tôi một khoản, cậu quên rồi à? Tôi không muốn lấy của cậu quá nhiều tiền, đặc biệt là dùng vào những chi tiêu không cần thiết."
Diệp Thanh Dương khuyên bảo nói:" Thật sự không cần đâu, nếu tôi cần tiền, tôi sẽ hỏi mượn cậu. Nhưng mà hiện tại tôi không cần, tôi cũng không muốn vì những chuyện thế này mà vay tiền cậu."
Lục Cảnh Trừng thấy cậu kiên trì, cũng không nói gì nữa.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn muốn Diệp Thanh Dương dọn ra, ở riêng, dù sao vẫn tốt hơn ăn nhờ ở đậu.
Nhưng mà, làm sao thuyết phục được cậu dọn ra đây?
Lục Cảnh Trừng có chút buồn phiền.
Diệp Thanh Dương được hắn xoa bóp vô cùng thoải mái, một lúc sau đã ngủ.
Cậu trở mình, Lục Cảnh Trừng đang định thuận theo thu tay về, lại nghe thấy Diệp Thanh Dương hàm hồ nói:" Anh Lục, cậu đừng bóp nữa, tôi hết đau rồi, cảm ơn, cậu đi ngủ đi."
Lục Cảnh Trừng "Ừ" một tiếng, thu tay về, không hiểu sao lại cảm thấy tay mình để chỗ nào cũng không thích hợp, cuối cùng đơn giản khoát lên eo Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương không để ý, mơ mơ màng màng ngủ.
Lục Cảnh Trừng lắng nghe tiếng hô hấp vững vàng của cậu, chẳng biết vì sao trái tim đột nhiên nảy lên.
Hắn cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cậu, chậm rãi, chậm rãi nhích đến gần, sau đó yên lặng ôm lấy Diệp Thanh Dương.
Cái giường này quá nhỏ, Lục Cảnh Trừng nghĩ, Diệp Thanh Dương ngủ cũng không quá ngoan ngoãn, nếu hắn không quản nói không chừng tên này sẽ đẩy hắn xuống dưới đất mất.
Vậy thì rất không thích hợp.
Lục Cảnh Trừng tự thuyết phục chính mình, yên tâm ôm người trong ngực, thậm chí còn không nhịn được lén lút chọc chọc mặt đối phương.
Mềm quá, Lục Cảnh Trừng nghĩ.
Hắn ôm lấy Diệp Thanh Dương, an tâm đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Diệp Thanh Dương tỉnh lại, không tự chủ cọ cọ một chút, mãi đến khi cảm thấy miệng đụng phải gì đó mới mở mắt ra, phát hiện chính mình trong lúc mơ màng lại đi hôn cằm Lục Cảnh Trừng.
Diệp Thanh Dương lập tức ngửa đầu về phía sau.
Đó chính là điểm trừ lớn nhất của giường nhỏ, hai người nằm quá gần, dễ dàng ôm lấy nhau, lúc không để ý còn có thể hôn nhau.
Diệp Thanh Dương cũng không coi là chuyện to tát, tắt đồng hồ báo thức, đẩy tay Lục Cảnh Trừng ra định xuống giường.
Nhưng Lục Cảnh Trừng lại đè tay cậu xuống, kéo người ôm vào trong ngực, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, thấp giọng nỉ non:" Làm gì vậy?"
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ:" Bệ hạ, nên thức dậy vào triều rồi."
"Lại nữa hả?"
"Đúng vậy, bệ hạ nghỉ ngơi trước, tôi đi lấy nước cho cậu nhé."
Lục Cảnh Trừng lúc này mới miễn cưỡng buống tay ra, xoay người ngủ tiếp.
Diệp Thanh Dương rời giường, đánh răng rửa mặt xong lại lấy nước mang về kí túc xá cho Lục Cảnh Trừng, kêu hắn thức dậy.
Lần này Lục Cảnh Trừng tương đối phối hợp, không để Diệp Thanh Dương phải ra tay đã bật dậy tự mình thay quần áo xong rồi.
"Bệ hạ thật sự đã lớn rồi, lão thần cũng cảm thấy được an ủi!" Trần Nguy cảm khái nói.
Lý Lan cười nói:" Đó cũng là nhờ nương nương của chúng ta rất biết cách quản giáo."
Lục Cảnh Trừng uống một ngụm nước mà suýt sặc, thẹn quá hóa giận quát:" Câm miệng. "
Lý Lan mỉm cười, làm một động tác kéo khóa miệng.
Chạy bộ buổi sáng rất nhanh đã bắt đầu, Lục Cảnh Trừng chân chạy nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện của Diệp Thanh Dương.
Làm sao mới có thể cứu tên ngốc này ra khỏi ổ sói đây?
Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một phương pháp tạm được.
Giờ nghỉ trưa, Lục Cảnh Trừng thừa dịp Diệp Thanh Dương ra ngoài gấp chăn bèn lên diễn đàm trường học đăng một bài.
[Làm sao để đối phương cam tâm tình nguyện nhận tiền của bạn?]
Chủ cfs: Tôi có một người bạn, bạn tôi có một người anh em, gia cảnh nhà người anh em kia rất khó khăn, điều kiện cũng không tốt, bạn tôi muốn giúp đỡ cậu ấy một chút, ít nhất là cải thiện điều kiện sống cho cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy không chấp nhận sự giúp đỡ của bạn tôi. Xin hỏi, bạn tôi làm thế nào mới có thể thuyết phục người anh em kia đồng ý nhận tiền đây?"
1L: Người bạn mà chủ thớt nói chính là mình đúng không, vô trung sinh hữu*!
*không có bạn bè gì hết.
Đại Lộ Triêu Thiên trả lời 1L: Vô giải khả kích!
2L: Giết!
Đại Lộ Triêu Thiên trả lời 2L: Tránh!
3L: Lầu trên đừng chơi Tam Quốc Sát nữa... Chủ thớt, việc này thật ra rất dễ dàng, cậu nhờ người anh em kia dạy kèm cho cậu, sau đó nói là phải trả tiền học phí cho cậu ấy, tiền cũng không phải tự nhiên mà cho.
4L: 3L nói rất đúng.
5L: 3L nói rất đúng!
Đại Lộ Triêu Thiên trả lời 3L: Không được, thành tích của người anh em kia so với bạn tôi còn kém hơn, chuyện dạy kèm nghe rất vô lý.
6L: Tôi còn tưởng là học bá vượt khó, không ngờ lại là học tra nghèo khổ...
7L: Đúng thế, học tra thì không thể đung cách dạy kèm này được, quá giả.
8L: Chủ thớt sao không giới thiệu cho cậu ấy đi làm thêm, như vậy là có thể kiếm tiền rồi mà.
9L: Đúng, gia cảnh không giống nhau, nếu chủ thớt cứ trực tiếp cho tiền sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của người ta đẫy còn không bằng giới thiệu việc làm thêm cho cậu ấy.
Đại Lộ Triêu Thiên trả lời 6L: Học tra thì làm sao? Học tra ăn hết gạo nhà mày à?
Đại Lộ Triêu Thiên trả lời 8L: Không được, thành tích học tập của cậu ấy vốn đã không tốt, lại còn đ làm thêm nữa thì đại học cũng không cần thi đâu.
...
30L: Đi làm thêm cũng không được, dạy kèm cũng không được, thôi thì chỉ thớt bỏ cuộc đi.
31L: Cứ có cảm giác hình như chủ thớt đang yêu người anh em của đến vậy, nhiệt rình như thế, người khác không cần tiền của mình, mình lại nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách nhét vào tay người ta.
32L: Chủ thớt có thiếu anh em không?
33L: Chủ thớt, tui cũng là học tra, chủ thớt nhìn tui đi, tui có thể làm huynh đệ của cậu, tuyệt đối không để cậu hao tâm tổn sức, cậu cho bao nhiêu tui lấy bấy nhiêu.
34L: Tui ngửi thấy mùi CP, xin được dập đầu.
35L: Vốn tưởng rằng chỉ là cho mượn tiền thông thường, ai ngờ lại là lừa người gói mang về nhà, đầu năm nay cẩu độc thân thật không còn đường sống!
Lục Cảnh Trừng :???
Lục Cảnh Trừng cảm thấy học sinh trường mình nhất định là điên hết rồi! Hắn đâu có thích Diệp Thanh Dương, rõ ràng là Diệp Thanh Dương thích hắn mà, được không?
Đám người kia nghĩ kiểu gì vậy?
Nghĩ linh nghĩ tinh!
Nghĩ bậy nghĩ bạ!
Nằm mơ giữa ban ngày!
Đại Lộ Triêu Thiên : Các người có thể đừng chuyển chủ đề được không? Học sinh cấp ba cấm chỉ yêu sớm!! Tôi và người anh em kia chỉ là tình bạn thuần khiết thôi!!! 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện