Sau khi hoàn thành buổi duyệt binh cuối cùng, kì huấn luyện quân sự của Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng cũng chính thức kết thúc.
Bọn họ đều biểu hiện rất tốt, đặc biệt là Diệp Thanh Dương, bất kể là tham gia sát hạch hay trong lễ duyệt binh đều là người có thành tích cao nhất.
Sau khi duyệt binh xong, đám học sinh phải trở về kí túc xá thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
Mọi người gấp gọn những bộ quân phục, theo lời hướng dẫn của huấn luyện viên lần lượt bỏ từng bộ vào cái túi bên cạnh ông, sau đó lễ phép cúi đầu chào tạm biệt huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên, tạm biệt.”
Có người vui vẻ, có người tiếc nuối, có người cảm động.
Huấn luyện viên Hứa phất tay, cho mọi người giải tán, nhìn học sinh của mình đeo balo, kéo vali hành lý tập hợp chuẩn bị lên xe.
Ông suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi Diệp Thanh Dương lại.
Diệp Thanh Dương ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy huấn luyện viên Hứa vẫy tay với cậu.
Diệp Thanh Dương đưa vali cho Lục Cảnh Trừng, tự mình chạy tới bên kia.
“Em chờ một chút.” Huấn luyện viên Hứa nói, đi tới bậc thang cách đó không xa.
Không bao lâu sau, huấn luyện viên đã trở lại, trên tay cầm một hộp dâu ta.
“Cho em, không phải lúc trước em vẫn muốn ăn đấy sao?”
Diệp Thanh Dương nghe vậy, không khỏi nở nụ cười
Mấy ngày trước bọn họ tổ chức đi tham quan hội trường của doanh trại, quan sát hình ảnh giáo dục quốc phòng an ninh.
Hội trường cách sân huấn luyện rất xa, còn ở vị trí khá là hẻo lánh.
Diệp Thanh Dương đi cùng huấn luyện viên Hứa tới đây, phát hiện ra bên cạnh cửa hội trường có một cây dâu.
Huấn luyện viên Hứa và đội trưởng đội Ba đến gần cây dâu, đạp vào thân cây mấy cái, quả dâu lập tức rơi xuống rất nhiều.
Hai người chia nhau, đám học sinh bên cạnh nhìn thấy mà thèm.
Diệp Thanh Dương cũng muốn ắn, cho nên sau khi huấn luyện viên Hứa trở về đội ngũ mới hỏi: “Ngon không thầy?”
Huấn luyện viên Hứa cười, nói đùa: “Em muốn ăn hả? Nhưng mà không được, đây cũng là đồng đội cũ của tôi đấy.”
Diệp Thanh Dương thấy ông không đồng ý, cũng từ bỏ ý định chạy ra hái dâu.
Không ngờ, trước khi đi huấn luyện viên Hứa lại cho cậu một hộp.
“Cảm ơn thầy.” Cậu vui vẻ nói.
Huấn luyện viên Hứa nhìn cậu, trong mắt tràn đầy yêu quý: “Được rồi, cầm về đi, cố gắng học tập cho tốt nhé.”
“Em biết rồi.” Diệp Thanh Dương nhận lấy hộp dâu, mỉm cười rời khỏi doanh trại huấn luyện.
Trần Nguy nhìn hộp dâu trong tay cậu, ghen tỵ nói: “Huấn luyện viên Hứa quý cậu thật đấy.”
“Chẳng lẽ lại không?” Lục Cảnh Trừng quay đầu nhìn cậu ta: “Mày biết gấp chăn không? Mày biết đi đá chân không? Mày biết cầm cờ không? Mày tập quân thể quyền có chuẩn không?”
Hắn khinh bỉ nói tiếp: “Cái gì mày cũng không biết, lại còn đòi huấn luyện viên yêu quý mày.”
Trần Nguy:...
Trần Nguy cảm thấy cái người bảy ngày huấn luyện không gấp chăn được một lần, thậm chí giường của mình cũng không thèm dọn này không có tư cách nói cậu ta!
“Nói như mày khác tao ấy!”
“Nhưng mà tao không đố kị.” Lục Cảnh Trừng một tay đút túi, một tay kéo vali của Diệp Thanh Dương.
Trần Nguy hừ một tiếng, đương nhiên là mày không ghen tị rồi, Diệp Thanh Dương đối xử với mày tốt như vậy, hộp dâu tây kia sao có thể thiếu phần mày?
Nhưng mà rõ ràng là Diệp Thanh Dương đối xử với cậu ta cũng không tồi, cho nên không ai thiếu phần, tám người cùng phòng kí túc xá đều có, ngay cả trung thần Bách Nhạc mỗi ngày đều nỗ lực khuyên can cũng được một phần.
Diệp Thanh Dương chia dâu xong, lấy khăn ướt lau tay, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ,chậm rãi nhắm mắt lại.
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu hồi lâu, hơi dịch vào phía trong một chút.
Hắn nhìn Diệp Thanh Dương, thấy cậu tựa người bên cửa sổ, đầu thỉnh thoảng đập vào cửa, Diệp Thanh Dương cũng lười để ý, xoa xoa mấy cái lại gục đầu ngủ tiếp.
Lục Cảnh Trừng:...
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ duối một tay qua, ngăn giữa đầu Diêpj Thanh Dương và cửa sổ.
Hắn không cần dùng sức khẽ kéo một cái, đầu Diệp Thanh Dương liền tựa vào bả vai hắn.
Diệp Thanh Dương mớ màng trợn mắt, nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc: “Anh Lục?”
“Không có gì, ngủ đi.” Lục Cảnh Trừng nói.
Xe chạy thẳng một đường về thành phố, sau đó dừng trước cửa trường học.
Học sinh lần lượt xuống xe, có người đi ăn cơm với bạn bè, có người lại trực tiếp về nhà.
Lục Cảnh Trừng hơi đói bụng, rủ Diệp Thanh Dương và bọn Trần Nguy cùng đi ăn cơm, sau đó thuê xe về nhà.
Hắn đưa Diệp Thanh Dương về nhà trước, Diệp Thanh Dương nói lời tạm biệt với hắn xong mới quay lưng bước vào tiểu khu.
Lục Cảnh Trừng nhìn bóng lưng của cậu, cân nhắc hai người bọn họ tốt nhất là nên chuyển vào kí túc xá ngay trong tuần này.
Diệp Thanh Dương lấy chìa khóa mở cửa, bước vào nhà.
Lúc này cả nhà Diệp Hồng đều đã đi làm, trong nhà chẳng còn ai.
Cậu vào phòng của mình, nằm trên giường một chốc, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ.
Khi nhà Diệp Hồng trở về, Diệp Thanh Dương đang ngồi trên ghế salon ăn hoa quả xem ti vi.
Diệp Hồng hơi sửng sốt, ngược lại là Diệp Thanh Dương còn lên tiếng chào hỏi bà ta.
Cậu ra ngoài bảy ngày, lúc này trở về, Diệp Hồng cũng không tiện trách mắng hay sai cậu làm việc nhà, chỉ imlawngj vào phòng của mình.
Một buổi tối bình an vô sự, sau khi ăn cơm xong, Diệp Thanh Dương trở về phòng, rất nhanh đã vào mộng đẹp.
Mà Lục Cảnh Trừng thì nằm trên giường trằn trọc trở mình.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ôm Diệp Thanh Dương ngủ, bây giờ phải ngủ một mình, trong lồng ngực không còn nhiệt độ quen thuộc, Lục Cảnh Trừng không hiểu sao cảm thấy có chút không quen.
Hắn lăn lộn trên giường một hồi lâu, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ được.
Đương nhiên, ngày hôm sau Lục Cảnh Trừng không thể nào dậy nổi.
Mẹ Lục gọi hắn nửa ngày, thấy hắn có vẻ không thể dậy được, nghĩ chắc có lẽ hắn huấn luyện quân sự về còn mệt mỏi, cũng không ép hắn nữa, gọi điện cho giáo viên xin nghỉ.
Lục Cảnh Hy, em gái của Lục Cảnh Trừng đứng ở cửa, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, coi thường nói: “Còn không chịu đi học, chẳng trách thành tích không tốt lên được.”
“Anh con mấy ngày nay mệt mỏi, Tiểu Hy, con mau đi học đi.”
“Con đi đây.” Lục Cảnh Hy vẫy vẫy tay nhỏ với mẹ Lục, nhảy nhót chạy đi.
Lục Cảnh Trừng ngủ thẳng đến 11 giờ trưa mới dậy, khoan thai rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong sau đó xuống lầu ăn cơm.
“Con dậy rồi à?” Mẹ Lục cười nói: “Sao trông con mệt mỏi thế? Huấn luyện quân sự ngủ không ngon hả?”
Huấn luyện quân sự ngủ rất ngon, chỉ có hôm qua là ngủ không ngon thôi.