Cậu khom lưng nhặt cái bánh bao Lục Cảnh Trừng vừa cố tình làm rơi lên, bởi vì túi nhựa gói bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, bánh bao bọc trong túi nhựa, không bị rơi ra ngoài, vẫn chưa tiếp xúc với mặt đất.
"Đi thôi." Diệp Thanh Dương nói:" Còn không đi thì sẽ muộn học đấy."
Lục Cảnh Trừng nắm lấy vai cậu:" Hôm qua cậu nói với tôi thế nào?"
"Cố gắng học tập, nâng cao thành tích? "
"Trước đó cơ."
"Không được yêu sớm."
"Còn gì nữa không?"
Chắc là không được lừa hôn nhỉ, Diệp Thanh Dương kiên quyết không thừa nhận mình có suy nghĩ này, cậu là người kế thừa tư tưởng xã hội chủ nghĩa, là đoàn viên ưu tú, thanh niên cộng sản!
Chuyện táng tận lương tâm như lừa hôn này chắc chắn cậu sẽ không làm!
"Cái gì thế?"
"Tránh xa Dư Uyển ra." Lục Cảnh Trừng véo véo cổ cậu:" Kết quả thì sao, còn chưa đến một ngày cậu đã chạy đi lấy lòng người ta rồi."
Diệp Thanh Dương :...
Cậu nhất định phải khiến đường tình của mình càng thêm gian khổ như vậy hả, đại ca? Xuôi buồm thuận gió yêu đương, vui vui vẻ vẻ hẹn hò, không được sao?
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài:" Được rồi, sau này đừng nói là bữa sáng của vô ấy rơi mất, cho dù cô ấy có ngã xuống hố tôi cũng không quan tâm, được chưa?"
Lục Cảnh Trừng miễn cưỡng gật đầu:" Vậy còn tạm được."
Diệp Thanh Dương mệt tim liếc mắt một cái, cậu cứ chờ đi, sau này cậu nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó đừng có gào khóc kêu Diệp Thanh Dương à đến giúp tôi với nhá!
Nhá!
Hai người đến lớp đúng lúc chuông vào học vang lên, ngồi vào chỗ mới bắt đầu ăn sáng.
Tiết đầu tiên là tiết số học, giáo viên chủ nhiệm Trình Yến vừa bước vào lớp đã nói:" Thứ sáu tuần này chúng ta có cuộc thi tháng, thời gian trùng với lịch thi đại học, các em cố gắng một chút, để cô xem trình độ của các em đang ở mức nào."
Không khí trong lớp nháy mắt trở nên cực kì bi thương, có người hỏi:" Vậy thứ bảy vẫn còn phải đi thi đúng không?"
"Đúng thế."
"Vậy chúng ta lại mất một ngày nghỉ rồi."
Trình Yến bó tay nhìn cậu ta:" Các em đã lớp 11 cả rồi, còn đòi nghỉ! Cứ nghỉ suốt như thế các em định không thi tốt nghiệp à?"
Đám học sinh phiền muộn thở dài, ủ rũ nói:" Với điểm số này của bọn em thi hay không thi cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Thế cho nên các em mới phải cố gắng! Đều là học sinh, người ta tan học đều ở lại học bài, thứ bảy chủ nhật không đi học thêm thì cũng mời gia sư đến nhà, các em thì sao? Còn đòi nghỉ ngơi."
"Cô ơi học bá với học tra sao có thể giống nhau chứ?" Có người nói.
"Đến học bá còn phải cố gắng, các em cớ gì không nỗ lực, không sợ người khác thông minh hơn các em, chỉ sợ người ta đã thông minh hơn còn chăm chỉ hơn các em nữa."
Mọi người:...
"Thế này đi, thi tháng lần này ai có thành tích tiến bộ nhiều nhất cô sẽ mời người đó đi ăn." Trình Yến khích lệ nói:" Không muốn đi ăn thì cô sẽ trích tiền thành học bổng cá nhân cho các em, các em cố gắng một chút đi, được không?"
Mọi người hơi ngượng ngùng, gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, học tập cũng không phải chuyện chỉ cần nỗ lực là sẽ thành công.
Chính bởi vì nỗ lực mà không thành công, cho nên mới từ bỏ, để mặc nước chảy bèo trôi.
Diệp Thanh Dương nằm gục xuống bàn nhìn các bạn cùng lớp, đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm cảm giác một lớp học có không khí học tập thế này, khá là mới mẻ, nhưng cũng có phần bất đắc dĩ.
Cậu vốn tưởng là một lớp toàn học sinh kém thế này nghe đến thi tháng sẽ có chút lo sợ căng thẳng một chút, ai ngờ vò mẻ chẳng sợ sứt, mọi người đều cảm thấy chẳng có gì đáng lo.
Diệp Thanh Dương cũng giống Trình Yến, hi vọng mọi người có thể cố gắng một chút, để mai sau nhớ lại thời niên thiếu này cũng không phải hối hận hay tiếc nuối, nhưng sau khi cậu thấy biểu cảm vô lo vô nghĩ của mọi người, cảm thấy bọn họ chắc là đã bỏ cuộc hết rồi, vậy nên cho dù người khác có gấp gáp thế nào, cổ vũ ra sao, bọn họ cũng chẳng thèm nhúc nhích.
Chính là kiểu hoàng đế không vội, mà cha mẹ thầy cô đã vội muốn chết rồi.
Khi một người đã quen với hoàn cảnh và tâm thái sinh hoạt rồi, nếu muốn người đó thay đổi, thật sự rất khó, đặc biệt là tự mình cố gắng còn khó hơn gấp nhiều lần.
Diệp Thanh Dương thở dài, không hiểu sao có chút thương cảm.
Lục Cảnh Trừng đương nhiên không có được cảm giác này, hắn bình tĩnh tiếp nhận thông tin sắp thi tháng, bình tĩnh chơi điện thoại, không có bất kì giao động gì.
Nếu như có, chắc là trong một phút Trình Yến thông báo ấy, phản ứng đầu tiên của hắn là mấy ngày hôm nay Diệp Thanh Dương học tập như thế nào, có thể tiến bộ lên chút nào hay không?
Tốt xấu gì lần thi này cũng phải được thứ hai từ dưới lên, dù sao cũng tốt hơn hạng bét rồi.
Vì thế, buổi chiều vừa tan học hắn đã lôi Diệp Thanh Dương vê kí túc xá, giám sát cậu học tập.
Diệp Thanh Dương khổ không thể nói, đành phải theo hắn về ôn tập, run sợ nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương quan sát hắn, thừa dịp hắn chưa sẵn sàng lén lút chơi điện thoại.
Khổ quá đi, Diệp Thanh Dương nghĩ, cậu thật sự khổ quá đi mà.
Thứ sáu, 8 giờ 50 phút sáng, Lục Cảnh Trừng cùng Diệp Thanh Dương bước vào phòng thi.
Hai người bọn họ một đứng thứ nhất từ dưới lên, một đứng thứ mười từ dưới lên, nhưng xếp theo khối thì vẫn còn cách nhau đến 40 người, cho nên được chia vào hai phòng khác nhau.
Diệp Thanh Dương vừa vào phòng đã nhìn thấy Dư Uyển, Lục Cảnh Trừng cũng thấy, thần nghĩ sao nữ sinh này cứ như âm hồn bất tán vậy?
Diệp Thanh Dương thì lại nghi hoặc, Dư Uyển chẳng phải là học sinh đứng đầu cả khối ư? Tại sao lại được xếp vào phòng thi cuối cùng này?
Lục Cảnh Trừng thấy cậu nhìn Dư Uyển, xoay đầu cậu về phía mình:" Nhìn cô ta ít thôi."
Diệp Thanh Dương bó tay:" Biết rồi, cậu về phòng thi của mình đi, nhanh lên."
"Không được nói chuyện với cô ta."
Diệp Thanh Dương :...
"Nghe chưa?" Lục Cảnh Trừng nói.
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ gật đầu:" Nghe rồi, cậu về phòng thi đi, đừng đến trễ."
Lục Cảnh Trừng lúc này mới không tình nguyện mà đi về phía phòng thi bên cạnh, còn không quên quay đầu liếc cậu một cái, cảnh cáo nói:" Nhớ kỹ đó!"
Diệp Thanh Dương :...
Diệp Thanh Dương mỉm cười, làm một động tác kéo khóa miệng, cảm thấy Lục Cảnh Trừng sau này nhất định sẽ khóc rất to đấy.
Cậu đi vào phòng thi, Dư Uyển thấy cậu ngồi trước mặt mình cũng rất kinh ngạc.
"Xin chào." Dư Uyển khách khí nói.
Hết cách rồi, nếu Dư Uyển không chủ động bắt chuyện, cậu cũng sẽ không trò chuyện với cô ấy.
Nhưng mà Dư Uyển đã mở miệng rồi, sao cậu có thể giả vờ như không thấy được?
Đây không chỉ là không lễ phép, mà còn là khiêu chiến quyền uy của nữ chính, nói không chừng Dư Uyển còn cảm thấy cậu khinh thường cô, sau này cậu khó tránh được số phận làm pháo hôi bị trừng trị.
A, bị kẹp giữa nam chính và nữ chính thật khổ quá mà...
Thật ra Diệp Thanh Dương còn khá tò mò vì sao Dư Uyển lại ở phòng thi này, so sánh với thàng tích của cô thì rất không đúng, nhưng mà cậu đã hứa với Lục Cảnh